Người phụ nữ vô cùng bất mãn, không khỏi cằn nhăn: “Con gái, con muốn nói gì với người này? Mẹ không nghe được sao?”.
“Mẹ, con không muốn lặp lại”.
Người con gái khẽ ngước mắt, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, bất lực thở dài: “Haizz, thôi được, các con nói chuyện đi”. Nói xong thì vội vã rời khỏi lầu các.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát mọi chuyện, đợi người phụ nữ đó đi rồi mới lên tiếng: “Tôi là Lâm Chính, xin chào cô cả”.
“Lâm Chính? Lâm minh chủ?”.
Người con gái vẫn không ngẩng đầu, chỉ tự lẩm bẩm, sau đó mới bảo: “Quỳ xuống”.
“Gái gì?”. Lâm Chính hơi ngẩn người, cứ ngỡ mình nghe lâm. “Tôi bảo cậu quỳ xuống, không nghe thấy sao?”.
Người con gái lặp lại, nhưng giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lâm Chính cảm thấy hơi buồn cười: quỳ xuống?”.
Vì sao tôi phải
“Bởi vì tôi là chị của Ngạo Hàn Mai”.
Người con gái đó đóng sách trong tay lại, đứng thẳng dậy, lạnh lùng đi về phía Lâm Chính.
Gương mặt đó tỉnh xảo vô cùng, đúng là kiệt tác hoàn hảo nhất của ông trời. Chỉ sợ Ngạo Hàn Mai so sánh với cô ta cũng không sánh kịp.
Rất khó tưởng tượng người phụ nữ lúc nãy có thể sinh được người con gái xinh đẹp như vậy.
Dù lúc này ánh mắt của cô ta vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi biết liên minh Thanh Huyền, chỉ là một liên minh do một đám vô dụng hội hợp với nhau, cậu cũng chỉ là người ngoại vực. Trong mắt tôi, người như cậu còn không băng con chó. Nay cậu lại muốn cưới em gái tôi, tôi bảo cậu quỳ xuống không được sao?”.
Giọng nói của cô ta như sương lạnh từ cửu u, khiến người khác nghe mà linh hồn run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại không khỏi bật cười.
“Tôi cứu em gái cô thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ thế gia Ngạo Tuyết có quy định cưới con gái nhà ai thì phải dập đầu với chị vợ sao?”.
Lời nói vừa cất lên.
Keng
Một làn sương đột nhiên lướt qua, thoáng chốc cắt đứt mấy cọng tóc bên mai Lâm Chính, một thanh kiếm lạnh lẽo đáng sợ đã cắm ở bên cạnh Lâm Chính từ lúc nào không hay.
Nhiệt độ trong lầu các thoáng chốc giảm đi gân một trăm độ, nhiều vật phẩm bị đóng băng.
Lâm Chính nhướng mày, nhìn thanh kiếm, sau đó lại nhìn sang cô gái: “Muốn bắt tôi quỳ sao?”.
“Nếu không phải sợ Hàn Mai đau lòng, tôi đã nghiền nát cậu ra làm mảnh vụn từ lâu rồi! Nhưng vậy cũng không có nghĩa tôi sẽ không giết cậu. Cậu không xứng với em gái t: bắt cậu quỳ là muốn cậu khuất phục †ôi và em gái tôi hoàn toàn. Cậu đã cưới em gái tôi thì sau này phải ngoan ngoãn làm một con chó bên cạnh em gái tôi. Em gái tôi bảo cậu làm gì, cậu cũng phải làm theo, nghe rõ chưa? Nếu cậu không quỳ, tôi sẽ đánh cậu tàn phết”.
Cô gái lạnh lùng nói.
Cứ như đang đưa ra thông điệp cuối cùng.
Những lời này tràn đây sát ý.
Lâm Chính không tin được, ngạc nhiên nhìn người con gái kia một lúc lâu mới nói:
“Đừng bảo cô là... người cuồng em gái đấy chứ?”.
'Từ ngữ này cũng là gần đây Lâm Chính mới nghe. được, người nào đó có tình cảm đặc biệt với em gái mình, bây giờ xem ra người con gái này có loại tình cảm tương tự.
Cô ta không trả lời, rõ ràng không hiểu được ý nghĩa của từ đó.
Cô ta bước từng bước về phía Lâm Chính.
Khí lạnh trong không khí càng lạnh thêm, ngay cả Lâm Chính cũng không chịu nổi.
Nhưng anh không cần phải sợ cô ta, anh bắt đầu vận chuyển sức mạnh phi thăng, chuẩn bị sử dụng dị hỏa.
Trong lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm.
Cọt kẹt.
Cửa được mở ra.
Ngạo Hàn Mai xuất hiện ở nơi cửa.
“Chị, Lâm Chính, hai người đang làm gì vậy?”.
“Chị chỉ muốn thử xem nhân cách của người chồng tương lai của em thế nào, nhưng xem ra cậu ta thật khiến người khác thất vọng. Hàn Mai, em bảo người này chữa khỏi bệnh cho em là được rồi, cần gì phải gả cho người này? Loại người đê tiện như vậy không đáng để em lấy”.
Cô gái không tỏ cảm xúc gì mà nói. Ngạo Hàn Mai sửng sốt, không nói gì.
“Em đến rồi thì chị cũng không làm khó cậu ta nữa, ngày mai theo chị đi săn, hai người các em cùng đi”.
Cô gái phất tay: “Dẫn theo cậu ta cút đi!”.