“Trong thời gian ba ngày, tôi hi vọng cô Ngạo có thể toàn tâm toàn lực phối hợp với tôi. Cô cũng biết, chúng tôi không hiểu rõ về Hàn Giang Cô Huyết, cần phải tìm hiểu rõ bệnh trạng, dùng đúng thuốc mới được. Có lẽ cô Ngạo cũng nghiên cứu sâu về y thuật, chắc cô không từ. chối chuyện này chứ?”.
Lâm Chính cười nhẹ, nói.
Ngạo Hàn Mai nhíu mày, suy nghĩ.
“Cô Ngạo không muốn phối hợp với chúng tôi cả chuyện này sao? Nếu vậy, chúng tôi lựa chọn gia nhập. liên minh cũng sẽ vô cùng bất an”.
Lâm Chính lại nói.
Lời cũng đã nói đến hết nước rồi.
Ngạo Hàn Mai nhìn sâu vào mắt Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Tôi đồng ý!”.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu. Ngạo Hàn Mai rời khỏi phòng họp.
Lãnh tụ của các thế tộc khác thấy vậy cũng lần lượt rời đi.
Đương nhiên, những người này đều không phải kẻ vô dụng, đâu thể nào bị thế gia Ngạo Tuyết dắt mũi được?
Sau khi rời khỏi phòng họp, bọn họ lập tức liên hệ thuộc hạ, bắt đầu điều tra thế gia Ngạo Tuyết.
“Thế gia Ngạo Tuyết vô duyên vô cớ thành lập liên minh, ép buộc thu nạp đồng minh, rốt cuộc là vì cái gì?”.
Sở Thu thấy Lâm Chính không vội rời khỏi phòng họp, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Rất nhiều người đều đã nghĩ tới vấn đề này. “Phái người đi điều tra xem”.
Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu.
“Lâm minh chủ, thực sự xin lỗi, tôi cũng không biết sự việc lại thành ra thế này”.
Hạo Thiên đứng dậy, nói.
“Hạo Thiên đại nhân khách sáo rồi, không trách ông! Huống hồ chuyện này cũng chẳng có gì, chỉ cần chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết, liên minh Thanh Huyền chúng †a sẽ được miễn gia nhập liên minh”.
Lâm Chính cười đáp.
Bây giờ liên minh Thanh Huyền có quan hệ chặt chế với Dương Hoa. Đường quốc lộ sắp xây xong, Lâm Chính còn đang hi vọng liên minh Thanh Huyền có thể cung cấp dược liệu không dứt cho Dương Hoa, sao có thể
dâng liên minh to lớn thế này cho người khác?
“Lâm minh chủ thật sự có cách chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Hạo Thiên nhíu mày.
“Lần đầu tôi nghe thấy loại bệnh này”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy sao?”".
Hạo Thiên im lặng trong chốc lát, quay đầu nói: “Lôi Hổ, đến Tàng Thư Các lấy hết sách có ghi chép về Hàn Giang Cô Huyết tới đây, giao cho Lâm minh chủ, giúp cậu ấy một tay!”.
“Khách sáo rồi!".
Hạo Thiên lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó cũng rời đi.
Thấy người đã đi hết, Lâm Chính quay đầu nói: “Lát nữa anh hãy đi gọi Ngạo Hàn Mai đến phòng tôi!".