“Anh là?”.
Ngạo Hàn Mai liếc nhìn Lâm Chính, thấy gương mặt này rất lạ, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Đây là Lâm minh chủ đã lay chuyển Diệp Viêm ở trận chiến núi Thiên Thần”.
Hạo Thiên nói.
“Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền? Người có thể đối kháng với Lục Địa Thần Tiên kia sao?”.
Ngạo Hàn Mai cực kỳ kinh ngạc, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một phen, khẽ lắc đầu: “Tôi cứ nghĩ là cao nhân nào, thực lực thấp như vậy e là đối kháng Diệp Viêm đã mượn dùng không ít pháp bảo dược. liệu nhỉ?”.
Câu nói đó khiến đa số người bất mãn, ví dụ như Phong Khởi và Phong Hồng, bọn họ đã tận mắt chứng kiến tư thế anh hùng của Lâm Chính.
Nhưng Ngạo Hàn Mai có tư cách để cuồng vọng. Mặc dù cô ta chưa đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần "Tiên, nhưng khí tức toát ra trên người cô ta vô cùng đáng sợ.
E rằng người ở đây chỉ có Hạo Thiên là có thể hơn được cô ta.
Chẳng trách cô ta lại là người kế nghiệp của thế gia Ngạo Tuyết, nếu không vì chứng bệnh Hàn Giang Cô Huyết, chắc chắn sau này cô ta sẽ là bá chủ khủng khiếp ở một phương của vực Diệt Vong.
“Nói là đối kháng Diệp Viêm nhưng cũng chỉ may. mắn mà thôi, thật ra thực lực của tôi không bằng Diệp Viêm".
Lâm Chính bình thản nói.
“Cũng xem như tự biết mình, vậy anh muốn nói gì?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
“Như cô Ngạo đã nói lúc trước, có hai lựa chọn, một là chữa khỏi bệnh cho cô, hai là gia nhập thế gia Ngạo Tuyết. Nói cách khác, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho cô thì không cần gia nhập thế gia Ngạo Tuyết phải không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không sai. Anh có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết sao?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi. “Tôi muốn thử xem".
“Tôi chỉ có thể ở đây ba ngày, ba ngày sau tôi phải quay về báo cáo”.
“Ba ngày thì ba ngày!”.
Lâm Chính sảng khoái đáp.
“Không tệ!”.
Ngạo Hàn Mai gật đầu, nhìn sang những người khác: “Tôi nghĩ các người cũng nên học tập anh ta, có thể ôm tâm thái thử chữa bệnh cho tôi. Chỉ cần các người chữa khỏi, các người sẽ giữ được gia tộc của mình, dù hi vọng mong manh nhưng cũng nên thử một lần”.
Ngạo Hàn Mai không tin Lâm Chính có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta, chỉ nghĩ Lâm Chính đang kéo dài thời gian.
Mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau, nhưng vẫn không nói gì.
“Hạo Thiên đại nhân, phòng sắp xếp cho chúng tôi ở đâu, phái người dẫn chúng tôi đi đi”.
Ngạo Hàn Mai nói, dường như không muốn ở lại đây thêm nữa, quay người rời đi.
“Cô Ngạo, xin hãy chờ đã”. Lâm Chính gọi.
“Anh..”, người đó tức giận, vốn định chửi mắng, nhưng bị Ngạo Hàn Mai ngăn lại.
“Nói”.
Ngạo Hàn Mai bình thản lên tiếng.