“Các vị, nếu có người mà nhà họ Hàn có lỗi, tại đây, tôi đại diện cho nhà họ Hàn xin lỗi mọi người!”
“Nếu có người có lỗi với nhà họ Hàn, tôi hy vọng sau này mọi người không đến gây chuyện với chúng tôi nữa! Bắt đầu từ hôm nay, ân oán giữa nhà họ Hàn chúng tôi và mọi người toàn bộ xóa bỏ!”
Mọi người há miệng, vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Chính yên lặng gật đầu.
Xem ra Hàn Bộ Vĩ đã trưởng thành rồi.
“Cậu chủ Hàn, từ hôm nay trở đi, nhà họ Ninh tuyệt đối sẽ không trêu chọc nhà họ Hàn nữa, nếu sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, xin cứ mở lời, Ninh Hồng chắc chắn sẽ không từ ch:
Ninh Hồng vội vàng bày tỏ thái độ, vô cùng chân thành.
“Không cần đâu, chỉ cần sau này nhà họ Ninh đừng động đến nhà họ Hàn là đủ rồi”.
Hàn Bộ Vĩ bình thản nói.
“Được, được...” Ninh Hồng gật đầu như gà mổ thóc.
“Cậu chủ Hàn, nhà họ Triệu của tôi cũng vậy!”
“Cậu chủ Hàn, nhà họ Lưu cũng vậy!”
Mọi người gấp gáp bày tỏ thái độ, sôi nổi vỗ ngực đảm bảo.
Tiếng nói liên tục vang lên.
“Mọi người đi đi”.
Hàn Bộ Vĩ mệt mỏi phất tay.
Mọi người hoang mang lo sợ, lúc này mới chịu quay về.
“Đứng lại hết cho tôi!”
Lôi Phúc bỗng nhiên quát lên.
Mọi người đều run rẩy, nhìn Lôi Phúc.
“Các người phải giữ kín bí mật về thân phận của tướng Lâm! Chiến sự ở Bắc Cảnh chưa dứt, thân phận long soái vô cùng nhạy cảm, nếu các người dám tiết lộ ra ngoài, vấn đề sẽ không còn là chuyện cậu chủ Hàn và tướng Lâm có thể tha cho các người hay không nữa, mà sẽ trở thành chuyện Long Quốc có tha cho các người không, đã hiểu chưa?”
Lôi Phúc nặng nề nói.
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
“Võ trưởng Lôi yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ!”
Mọi người vội vã thế thốt, lo sợ bất an.
“Cút địt"
Lôi Phúc phiền lòng nói.
Mọi người nhanh chóng bỏ chạy.
Ông Khương chống lưng cho bọn người gã mặt sẹo nhanh chóng đến nhà họ Hàn.
Ông ta không muốn tới, nhưng khi biết Lôi Phúc đến rồi, thân phận của thần y Lâm còn không bình thường, _ ông ta vẫn chọn qua đây xem thử.
Lúc vào cửa nhìn thấy Lôi Phúc đứng bên cạnh Lâm Chính, ông Khương mới ý thức được, tình hình nghiêm trọng rồi đây...