“Sao lại có chuyện đói”.
Một người đàn ông trung niên đập bàn, đầy vẻ tức giận.
“Ông chủ, có chuyện gì mà lại tức giận như vậy?”. Quản gia đi vào, ngạc nhiên hỏi.
“Người nhà họ Hàn đã giữ Trương đại sư lại, Trương đại sư vừa gửi tin nhắn cầu cứu tôi!”.
Người đàn ông trung niên nghiến răng nói. “Gái gì?”.
Quản gia ngạc nhiên, sau đó nhíu mày: “Không đúng, ông chủ, Hàn Lạc tử trận, bây giờ chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Hàn đã không còn, như mặt trời về tây, bọn họ lấy đâu ra lá gan giữ Trương đại sư lại?”.
“Ông có ý gì?”. Người đàn ông trung niên nhìn ông ta.
“Ông chủ, có phải trong chuyện này có gì mờ ám không?”.
“Gó mờ ám thì sao? Trương đại sư nói người nhà họ Hàn chém cả chân của người phía ông Khương đến phúng viếng, còn bắt cậu chủ Ninh Hồng túc trực linh cữu! Có người còn bị đánh hấp hối, không biết sống chết thế nào, đúng là vô pháp vô thiên. Ở đây là Yên Kinh, sao bọn họ có thể làm loạn như vậy.
Người đàn ông trung niên nói: “Đến đồn cảnh sát gọi vài người đi cùng tôi một chuyến! Hàn Lạc không còn, người nhà họ Hàn vẫn ngông cuồng như vậy, tưởng Yên Kinh là thiên hạ của bọn họ sao?”.
“Ông chủ, Hàn Lạc chết vì chiến tranh, tính chất đặc thù, lúc này chúng ta đến cửa gây chuyện có phải không ổn lắm không?”.
Quản gia hơi lo lắng, cẩn thận nói.
“Gì mà đến cửa gây chuyện? Bây giờ người nhà họ Hàn làm người khác bị thương, sự việc mang tính chất cực kỳ tồi tệ, tôi đang làm công vụ, rõ chưa?”.
Người đàn ông trung niên quát lên.
Quản gia không dám lên tiếng nữa.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe màu đen đến trước cửa nhà họ Hàn.
Người đàn ông trung niên dẫn theo vài cảnh sát mặc thường phục, khí thế hùng dũng đi vào linh đường.
Nhưng mấy người họ vừa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ.
Ở linh đường tràn ngập tiếng khóc, vô số người quỳ trên đất.
Bọn họ cúi rạp người, không ngừng dập đầu, đau khổ kêu khóc.
Hiện trường tràn ngập sự bi thương. “Chuyện... Chuyện này là sao?”.
Người đàn ông trung niên mở to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Phải biết rằng những người quỳ dưới đất dập đâu kêu khóc không có mấy ai là người nhà họ Hàn.
Đa số đều là người của các thế tộc tài phiệt ở Yên Kinh.
Hơn nữa... đa số đều bất hòa với nhà họ Hàn.
Hôm nay bọn họ lại hiếu thuận hơn cả người con hiếu thảo...
“Tu đại nhân!”.
Lúc này, Trương Yên Bình quỳ giữa đám đông mừng rỡ nhìn ông, vừa bò dậy vừa hô gọi.
Người đàn ông trung niên được gọi là Tu đại nhân lập tức nhìn sang.
Khuôn mặt của Trương Yên Bình giàn giụa nước mắt, nhưng rất rõ ràng nước mắt toàn là giả tạo. Trán ông ta bầm tím, dính đây bụi bặm, xem ra là đã dập đầu không ít lần.
“Trương đại sư? Sao ông lại thành ra thế này?”.
Người đàn ông trung niên há hốc miệng, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
“Tu đại nhân, ông đến đúng lúc lắm, ông phải làm chủ cho tôi!”.
“Không biết nhà họ Hàn tìm đâu ra người có võ công lợi hại lắm, ở Yên Kinh đúng là vô pháp vô thiên, làm xăng làm bậy. Tu đại nhân, ông phải làm chủ cho chúng tôi!".
Bọn họ khóc lóc càng dữ hơn.
Nhưng không phải vì Hàn Lạc, mà là khóc lóc kể lể với Tu đại nhân.