Dù là linh đường bị phá hay bố hắn bị đánh gãy hai chân!
Thì hắn đều không thể chấp nhận được!
So với chuyện này, nhà họ Hàn mất đi một ít sản nghiệp cũng chẳng là gì.
Nhưng Ninh Hồng lại lắc đầu: "Cho dù các anh đồng ý thì cũng không được, nhà họ Ninh chúng tôi và ông Khương có mối quan hệ không tệ, sao tôi có thể vì các anh mà làm ảnh hưởng đến mối giao tình với ông ấy chứ?".
Hơi thở của Hàn Bộ Vĩ trở nên run rẩy, ánh mắt dại ra.
Lúc này hắn mới nhận ra, Ninh Hồng không hề thực lòng muốn giúp nhà họ Hàn.
Cái gọi là bảo vệ cũng chỉ là nói cho sang mồm mà thôi...
“Các anh... các anh..."
Hàn Bộ Vĩ há miệng, nhưng mãi không thốt được câu nào.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Đôi chân của tôi... cho các cậu đấy!".
Tất cả đều đổ đồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Người lên tiếng... chính là gia chủ Hàn! "Bốt".
Hàn Bộ Vĩ cuống quýt kêu lên.
"Gia chủ! Không được!".
"Sao có thể làm thế chứ?".
Người nhà họ Hàn cũng nhao nhao khuyên nhủ.
Nhưng vô ích.
"A Lạc đã chết, bố cũng chẳng làm được gì cho nó, nếu ngay cả linh đường của nó cũng không bảo vệ được,
thì bố lấy đâu ra tư cách làm bố của nó?".
Đôi mắt gia chủ Hàn đỏ hoe, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.
Ông ta hạ quyết tâm, cất bước đi tới. "Gia chủ Hàn, ông đúng là nam tử hán, tôi khâm phục! Nhưng đây là mệnh lệnh của ông Khương, chúng
tôi không dám không nghe! Rất xin lỗi!".
Gã mặt sẹo hơi cúi người, rồi chìa tay sang bên cạnh.
Người bên cạnh lập tức đưa cho gã một con dao. sáng loáng.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại. "Gia chủ Hàn, cố chịu một chút!".
Gã mặt sẹo khàn giọng nói, sau đó giơ tay lên chém xuống.
Phập! "Hựt.
Cơ thể của gia chủ Hàn lập tức ngã nhào xuống đất, chân phải đã đứt lìa, máu tươi phun ra như suối.
"Bố".
Hàn Bộ Vĩ gào thét như lên cơn điên, lao tới đỡ gia chủ Hàn dậy.
"Mẹ, tại sao lại như vậy? Anh đã chết rồi, tại sao bọn họ lại đối xử với bác như vậy? Tại sao? Hu hu hu..."
Cô bé òa khóc.
Gã mặt sẹo không nói gì, chỉ bình thản nhìn gia chủ Hàn, sau đó đi tới...