Ai nấy dừng tay lại, đổ dồn mắt nhìn gia chủ Hàn.
Sắc mặt gia chủ Hàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm những vị khách không mời mà đến này, lạnh lùng nói: "Các cậu là người của ông Khương sao?”".
"Gia chủ Hàn có trí nhớ tốt thật, còn nhận ra anh em chúng tôi!".
Gã đàn ông dẫn đầu để tóc dài, mặt có vết sẹo, lạnh lùng đáp.
"Đến đây làm gì?".
"Làm gì à? Đương nhiên là đòi nợ rồi! Bình thường anh em chúng tôi đều làm những việc này!".
"Đòi nợ?".
"Gia chủ Hàn, ông Khương cũng không phải người nhân lúc cháy nhà hôi của, nhưng ba năm trước, con trai ông là Hàn Lạc đã đánh con trai của ông Khương bị thương nặng ở quán rượu Ngọc Lâm. Đến giờ con trai của ông ấy còn chưa đi lại bình thường được! Chẳng lẽ món nợ này không nên tính sao?".
Gã mặt sẹo lạnh lùng nói.
"Cậu chủ của các cậu ức hiếp người khác, định cưỡng bức nhân viên phục vụ ở quán rượu Ngọc Lâm, con trai tôi tuy bình thường hống hách, nhưng cũng là người ghét ác như thù, gặp phải chuyện này, sao nó có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?".
Gia chủ Hàn lạnh lùng đáp.
"Chuyện này chúng tôi không quan tâm, tóm lại chân của cậu chủ chúng tôi là do con ông đánh ra nông nỗi đó! Món nợ này nhất định phải trải".
Dứt lời, gã mặt sẹo vung tay lên, hai người đàn ông trung niên với khí tức đáng sợ lập tức bước từ sau lưng. gã ra.
Nhìn khí thế này là biết chắc chắn đối phương không phải dạng vừa.
Người nhà họ Hàn đều run rẩy.
"Gia chủ Hàn, tôi cho các ông hai lựa chọn! Một, ông chủ động hiến hai chân, để chúng tôi đánh gãy chân ông, Í coi như chấm dứt món nợ này! Hai, chúng tôi phá linh đường ở đây, khiến con trai ông chết cũng không được yên!".
Gã mặt sẹo lạnh lùng nói. "Bọn mày dám?".
Hàn Bộ Vĩ tức giận gầm lên: "Anh tao hi sinh vì nước! Bọn mày dám phá linh đường, chính quyền sẽ không tha _ cho bọn mày đâu!".
"Bọn tao biết là chính quyền sẽ không tha cho bọn †ao, bọn tao cũng đã sẵn sàng để chịu trách nhiệm về chuyện này. Ông Khương đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, ông ấy chỉ muốn xả cục tức này thôi!".
Gã mặt sẹo điềm nhiên đáp.
Gia chủ Hàn biết đối phương đã chuẩn bị sẵn kế sạch vẹn toàn.
Nếu không để đối phương xả cục tức này thì sự việc sẽ không được giải quyết.
"Khốn kiếp! Mày tưởng nhà họ Hàn bọn tao sẽ sợ mày sao? Muốn đánh thì lại đây!".
"Đây là nhà họ Hàn, không phải nơi bọn mày làm càn!".
"Đừng có ngông cuồng!".
Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận, nhao nhao la lối.
"Muốn đánh? Vô cùng hoan nghênh! Nhưng tao phải nhắc nhở bọn mày, hai người bên cạnh tao đều có thực lực cấp tông sư, muốn giao đấu với bọn họ thì phải xem bọn mày có xứng hay không đã".
Gã mặt sẹo nói.
"Mày..."
Người nhà họ Hàn đều biến sắc.
Tông sư?
Nhưng Ninh Hồng chỉ khẽ cười, lắc đầu đáp: "Các. anh còn chưa đồng ý với những yêu cầu tôi đưa ra".
"Đồng ý! Nhà họ Hàn chúng tôi đồng ý! Xin anh hãy ra tay luôn đi!".
Hàn Bộ Vĩ gầm lên.