Nhìn thấy vết thương trên mặt Nhan Khả Nhị, tất cả đều nổi giận.
Nhan Khả Nhi theo Tần Bách Tùng học y thuật, là người được rất nhiều người trong học viện yêu quý. Mặc dù cô gái ít khi lộ mặt trước đám đông nhưng cũng là một phần tử không thể thiếu trong học viện.
“Này, ngốc à, ông hỏi chúng mày đấy”.
Người đàn ông đầu trọc ngậm thuốc chửi lớn: “Con này đụng phải người của tao mà còn bắt người của tao xin lỗi. Mẹ kiếp, ông đây dễ ức hiếp chắc? Chúng mày. cùng một hội đúng không. Bước tới đây, xin lỗi bạn gái của tao đi”.
“Rõ ràng là các người tông vào tôi trước, tôi cũng không hề ép cô ta phải xin lỗi. Là các người ép tôi xin lỗi, các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, Nhan Khả Nhi rưng rưng nước mắt.
“Con mồm thối này, dám lắm lời à”, cô gái kia tức giật quát ớn và tát cho Nhan Khả Nhi thêm một phát nữa.
Bốp... Tiếng tát vang lên giòn giã.
Đám đông tối mặt. Lâm Chính nín thở. Anh châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Vì vậy, chúng tôi xin lỗi...thì chuyện này xong đúng không?”
“Không thể nào, chúng mày phải bồi thường tổn thất tinh thần cho người phụ nữ của tao nữa. Tao cũng không cần nhiều tâm một triệu tệ là được”, người đàn ông cười lạnh.
“Vậy à?”
Lâm Chính nhìn hắn chăm chăm: “Anh là người ở đâu?”
“Sao thế, định điều tra hay gì?”
Gã đầu trọc hừ giọng: “ Khang Lăng của bang Thanh Long, nghe qua bao giờ không? Ông Long là đại ca của †ao. Tao nói cho mày biết, chuyện ngày hôm nay không xử lý cho tao thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Lâm Chính gật đầu: “Gọi Từ Thiên đưa một triệu tệ tiền mặt tới”.
“Vâng, người bên cạnh gật đầu, lập tức gọi điện. Gã đầu trọc nghe thấy vậy thì dương dương tự đắc. “Anh em, lần này gặp được con cừu béo rồi”
“Đại ca vạn tuế”.
“Đại ca, có phải là hơi ít khống? Chúng ta nên đòi 2 triệu tệ mới phải”.
“Đúng, em cũng thấy ít”, đám đằng sau cười ha ha.
“Đừng vội, lấy được 1 triệu tệ rồi tính. Lát nữa chúng ta kiếm cớ đòi thêm một khoản nữa
“He, thật không ngờ hôm nay lại may mắn vậy. Con bé này còn dám lắm mồm à. Hôm nay mà không xử lý các người thì tao đi bằng đầu”, cô gái kia cười nói.
Nhan Khả Nhi vừa sợ vừa tức. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng điềm đạm
“Chủ tịch”, Tân Bách Tùng định nói gì đó.
“Không vội”, Lâm Chính trả lời.
Đám đông trố mắt.
“Khá lắm, mày biết điều đấy”.
Gã đầu trọc vui vẻ gật đâu và nheo mắt: “Có điều, đây là tiền bồi thường tổn hại tinh thần cho bạn gái tao, còn của tao vẫn chưa cớ”.