*Ôi trời, thần y Lâm muốn ra tay à? Lợi hại! Lợi hại!”
Lý Vinh Sinh cười đều, lên tiếng.
“Đúng là to gan thật”.
“Ngay cả ông Cổ cũng bất lực, cậu thế mà còn dám ló đầu ra bảo có thể thử? Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu nghĩ y thuật của mình có thể giỏi hơn ông Cổ à?”
“Đầu óc cậu không có vấn đề đó chứ?”
Mọi người đều chế giễu nói.
Hoắc Phong không ừ hử gì, nhưng nét mặt hiện lên vẻ cười nhạo, thích thú nhìn Lâm Chính.
“Lâm Chính, anh làm gì thế? Ở đây không có việc của anh mà nhỉ? Đứng ra sau đi”.
Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.
“Không sao đâu cô Thượng Quan, đã đến rồi cũng không thể uổng công chạy một chuyến, chữa được thì tôi chữa, không được thì cũng giỏi hơn những người rụt cổ không dám khám bệnh ở phía sau nhỉ?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói gì
Lý Vinh Sinh nổi giận, muốn bước đến mắng Lâm Chính nhưng Hoắc Phong lại nhanh hơn một bước nói.
“Linh Nhi, nếu thần y Lâm của chúng ta đã tự tin như thế thì sao cô lại ngăn cản người ta? Thần y Lâm, anh làm đi, để mọi người xem y thuật của anh”.
Sắc mặt Thượng Quan Linh sa sầm, mặt không cảm xúc trợn mắt nhìn Lý Vinh Sinh.
Nhưng đến nước này rồi, cô ta nói gì cũng vô dụng.
Lâm Chính muốn tự mình đâm đầu vào chỗ chết, cô †a có muốn cứu cũng không có cơ hội.
"Đây cũng là bác sĩ của các người à? Được rồi, anh đi khám bệnh cho mẹ tôi đi, nhưng tôi phải nói cho anh biết, nếu hôm nay các người không chữa khỏi cho mẹ tôi, các người đều phải chịu trách nhiệm! Ai cũng đừng hòng chạy”.
Dương Như Long nghiến răng nói.
“Bác sĩ trước giờ không phải là người toàn năng, khi một bác sĩ đã cố gắng hết sức để cứu những người thân yêu của anh thì người đó đã xứng đáng với mọi người, kể cả những người thân yêu đã mất của anh. Thế nên bất kỳ ai trút hết nỗi đau đớn khi người thân mất đi lên bác sĩ đều đáng thẹn”.
Lâm Chính không cảm xúc nói.
“Khốn kiếp! Anh đang dạy dỗ tôi đấy à?”
Dương Như Long nổi giận.
“Tôi đang chỉ ra chỗ sai cho anh”.
Lâm Chính bình thản nói, sau đó cũng mặc kệ Dương Như Long, bước đến trước tấm bình phong ngửi thử.
Dương Như Long cực kỳ tức giận nhưng lại không nổi cáu, mà lạnh lùng nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên tia lạnh lão.
Lâm Chính ngửi thử một lúc, che mắt lại đi đến phía sau tấm bình phong, bắt đầu bắt mạch cho bệnh nhân.
Cô ta biết chắc chắn Lâm Chính không chữa được cho người đó.
Dù sao ngay cả Cổ Chung Minh cũng bó tay, chỉ một bác sĩ không chính quy có thể làm được gì?
Nhưng điều khiến Thượng Quan Linh cảm thấy kỳ lạ là thái độ của Dương Như Long.