“Đàn chị, chị làm gì thế? Lâm Chính vẫn chưa khám bệnh cho người ta mà, sao chị lại đưa cái này rồi?”
Tô Nhu vội từ chối.
“Tất cả các bác sĩ tham gia nhiệm vụ khám chữa bệnh lần này đều có phí khám bệnh, cho dù có chữa được hay không”.
Thượng Quan Linh cười nói: “Người tham gia được một triệu tệ, người có thể chữa được bệnh được mười triệu tệ”.
“Người tham gia?”
Lâm Chính như hiểu được điều gì bèn nói: “Đàn chị, hình như các vị không chỉ tìm một mình tôi đến khám
bệnh cho người đó nhỉ?”
“Hiện giờ tôi đã đã tìm được mười lăm người có y thuật cao, thêm cậu nữa là mười sáu người”.
“Thì ra là thế”. Tô Nhu gật đầu.
Nghĩ lại cũng đúng, Thượng Quan Linh đâu thể chỉ đặt cược vào một mình Lâm Chính.
“Đàn chị, chúng ta là bạn giúp chị cũng là đương nhiên, chị cất số tiền này đi”.
Tô Nhu từ chối.
“Tiểu Nhu, em cầm đi, đây là tiền của tổ chức, không liên quan gì đến chị, có tiền mà sao không lấy chứ?”
Thượng Quan Linh cười nói.
“Được rồi”.
Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn để Lâm Chính nhận tiền.
“Được rồi Tiểu Nhu, nói đến đây thôi, để chồng em thu xếp hành lý, bọn chị sắp xuất phát rồi, phải tranh thủ đi sớm về sớm”.
Thượng Quan Linh nói.
“Lâm Chính, anh nhất định phải cẩn thận”, Tô Nhu lo lắng nói.
“Em yên tâm”.
Lâm Chính gật đầu, nghiêng đầu nói: “Đàn chị, tôi cũng không có gì cần chuẩn bị cả, có thể đi bất cứ lúc nao.
“Ừ",
Ba người ăn vài miếng rồi định thanh toán rời đi.
“Phục vụ, thanh toán”. Thượng Quan Linh gọi, lấy ví ra.
Nhưng lúc này phục vụ nhanh chân bước đến nói: “Đơn của cô đã có người thanh toán rồi”.
“Có người thanh toán?”
Thượng Quan Linh sửng sốt:
Thấy thế, Thượng Quan Linh cau mày, đứng dậy: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi”.
“Ừ",
Lâm Chính gật đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn người đàn ông đó.
Chỉ thấy anh ta cũng đứng dậy đi về phía bên này.