Lâm Chính không nói gì.
Còn Tô Nhu lại như lọt vào trong sương mù, suy nghĩ nửa ngày, không nhịn được mà mở miệng: “Đàn chị, chị là người tập võ sao?”
“Ừ!”. Thượng Quan Linh nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói bình đạm: “Chị sinh ra trong một thế gia cổ võ, tổ tiên từng là hộ quốc tướng quân, vì thế gia tộc chị rất có ý thức quốc gia, năm thứ hai, chị nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp nên mới thôi học, tuy là đáng tiếc, nhưng việc quốc gia đại sự trước mắt thì chuyện này không tính là gì”.
“Đàn chị, chị thật sự vĩ đại quá!”
'Tô Nhu không kiềm được mà lộ ra sự khâm phục trong mắt.
“Cái này thì có gì mà vĩ đại? Đây không phải là nghĩa vụ của mỗi công dân Long Quốc hay sao?”
Thượng Quan Linh lắc đầu, nhìn Tô Nhu cười: “Còn em thì sao? Mấy năm nay em thế nào? Chị cảm thấy em là một cô gái rất đặc biệt, khẳng định tương lai của em sẽ có thành tựu lớn!”
“Em à?”
Tô Nhu sửng sốt, chua xót cười: “Em không có ưu tú như chị nghĩ đâu, sau khi em tốt nghiệp thì kết hôn, bây giờ quản lý công ty cũng không lớn lắm của nhà mình, cuộc sống tạm được”.
“Vậy sao? Như thế cũng tốt”.
Thượng Quan Linh im lặng một lát, giống như đang suy nghĩ cái gì.
“Đàn chị, có phải chị muốn nói chuyện gì không?”
Tô Nhu cảm thấy nét mặt của Thượng Quan Linh không ổn lắm, cẩn thận hỏi.
“Tiểu Nhu, em vẫn tinh tế như vậy... Được rồi, chị cũng không vòng vo nữa, thực tế lần này chị đến là muốn hỏi em một việc..”. Biểu cảm Thượng Quan Linh trở nên nghiêm túc.
“Có chuyện gì chị cứ nói, chỉ cần em có thể giúp, nhất định sẽ không từ chối”.
Tô Nhu lập tức nói.
“Chị muốn hỏi em trước... Em có biết thần y Lâm của Giang Thành không?”, Thượng Quan Linh nói.
“Thần y Lâm?” Tô Nhu giật mình.
“Nghe nói thần y Lâm của Giang Thành, y thuật cao siêu, cũng không biết là thật hay giả , nhiệm vụ lần này. của chị yêu cầu một nhân vật quan trọng trợ giúp nhưng người này có một đứa con nối dõi, bệnh tật ốm yếu, cho. nên chị muốn tìm người này để hỏi xem có thể trị được cho người này không, nếu có thể chữa khỏi bệnh này, thì có thể nhờ người kia giúp đỡ nhưng mà chị không có người quen ở Giang Thành, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chị cũng chỉ có mình em là bạn học, nếu em và thần y Lâm có quen biết, có thể giới thiệu cho chị hay không?”
Thượng Quan Linh vui mừng ra mặt, vội vàng nói: “Tiểu Nhu, chị còn đang lo không thể gặp mặt được thân y Lâm, nếu em có thể sắp xếp cho chị và thần y gặp nhau thì xem như có ơn nghĩa to lớn với chị”.
“Đàn chị, chỉ sợ em không thể an bài cho chị gặp mặt thần y Lâm, dẫu sao thần y Lâm rất bận, hơn nữa bởi vì nguyên nhân đặc thù, em cũng không có tiện liên hệ với thần y Lâm”.
Tô Nhu do dự, rất bất đắc dĩ mà nói.