Nhưng ngay khi viên đạn đến gần, một bàn tay bỗng vươn ra túm lấy.
Đó là cánh tay Lương Huyền Mi.
“Cái gì?”
Người đàn ông xăm hình run lên.
Chỉ thấy Lương Huyền Mi quay lưng lại với gã, sau đó chậm rãi xoay người lại, giơ bàn tay đang nắm chặt đó lên, năm ngón mở ra.
Lạch cạch!
Một viên đạn còn bốc khói rơi xuống.
Phòng VIP lập tức lặng yên như tờ.
Tay không bắt lấy đạn?
Trong thế giới võ thuật này không có chuyện gì khó, tốc độ của viên đạn đã có thể bị người ta dễ dàng bắt được bằng mắt thường.
Nhưng trong thế giới của người bình thường lại là bản lĩnh thần tiên, cực kỳ chấn động.
Lương Huyền Mi vốn là thiên tài của đảo Vong Ưu, mấy năm nay cũng luôn sử dụng thuốc Lâm Chính đưa cho, sức mạnh của cô ta đã được cải thiện một cách nhảy vọt, cả Yên Kinh không có ai là đối thủ của cô ta, trước đó xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Hàn, nếu không phải vì cân nhắc đến việc cô ta sẽ có xung đột với Hàn Lạc, nhà họ Lương không cho phép cô ta ra tay tàn ác thì người nhà họ Lương cũng không đến nỗi chịu tổn thất lớn như vậy.
Lương Huyền Mi lạnh lùng nhìn chăm chằm người đàn ông xăm hình, từng bước đi về phía gã.
Người đàn ông xăm hình hoảng sợ, tay cầm súng run rẩy nhưng vẫn cắn răng lại bắn thêm vài phát súng.
Đoàng đoàng đoàng... Họng súng bắn ra tia lửa.
Nhưng cánh tay Lương Huyền Mi cứ vung lên nhanh như chớp, bắt lấy hết những viên đạn.
Người đàn ông xăm hình ngồi phịch xuống đất, khiếp. sợ gần như cả người suy sụp.
Bốp!
Lương Huyền Mi tát gã một bạt tai khiến người đàn ông xăm hình rơi mất ba cái răng.
“Huyền Mi, em chưa ăn cơm à?” Lâm Chính nói.
Nghe thế Lương Huyền Mi lại đánh mạnh thêm vài cái.
Người đàn ông xăm hình bị đánh đến mức mặt sưng thành đầu heo, một hàm răng cũng đã rơi gần hết.
Thấy thế các sinh viên đều cảm thấy hả giận.
“Được rồi, cũng được rồi đấy”.
“Động vào người nhà tôi thì đều là tội chết”.
Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói.