Râm!
Một cánh cửa đẹp đẽ quý phái bị đẩy ra.
Bạch Họa Thủy mặc trang phục công sở màu trắng, đeo kính gọng vàng, hơi ngước đầu lên, buông bút trong. †ay xuống, dựa vào ghế nhìn hai người mới đi vào, mỉm cười nói: "La Sát đại nhân, Càn Đồng đại nhân, có chuyện gì gấp sao? Còn chưa gõ cửa đã xông vào rồi?".
Càn Đồng đang định giải thích, thì La Sát đã đập mạnh tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Bạch Họa Thủy đang ngồi trước bàn làm việc: "Minh chủ, tại sao thông †in về thần y Lâm đều sai lè ra vậy? Người này không những là long soái thứ tư của Long Quốc, mà trong tay còn có rất nhiều cao thủ đáng sợ. Chuyện này là sao?".
"Thông tin là do đại hội đưa cho chúng ta, sai thì phải tìm đại hội chứ".
Bạch Họa Thủy mỉm cười, lúm đồng tiền duyên dáng như hoa, khiến La Sát nhìn mà trái tim không khỏi khế run rẩy.
Cũng không biết tại sao, cô ta phát hiện dạo gần đây, vị minh chủ này càng ngày càng xinh đẹp, cứ như cải lão hoàn đồng, ngay cả phụ nữ như cô ta cũng không dám nhìn thẳng quá lâu.
"Ý bà là sao?".
La Sát hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Yên tâm đi, tôi sẽ báo cáo với đại hội, phía tin tức. Tình báo sẽ bắt bọn họ kiểm điểm sâu sắc, lúc cần thiết thì phải thay đổi tuyến tình báo".
Bạch Họa Thủy cười nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các cô ăn một vố ở chỗ thần y Lâm à?".
Sắc mặt La Sát có vẻ cổ quái, một lúc lâu không nói nên lời, chỉ hừ một tiếng.
"Bạch minh chủ, hai bố con Thang Hổ bị thần y Lâm đưa đi rồi".
Càn Đồng trầm giọng nói. "B2",
Bạch Họa Thủy sửng sốt, mày liễu nhíu lại: "Lẽ nào cậu ta muốn nhúng tay vào?".
"Cũng không phải muốn nhúng tay, với phương hướng phát triển hiện giờ của Kỹ thuật Thang Thành, thì e rằng Dương Hoa sẽ là đối tượng tiếp theo bị công kích. Bà nghĩ cậu ta có thể tránh được sao?", Càn Đồng lắc đầu nói.
Bạch Họa Thủy không nói gì. Thực ra trong lòng bà ta mơ hồ có cảm giác lo lắng. Tuy không biết là ai đang ngấm ngầm tiến hành kế hoạch xuôi Nam, nhưng chắc chắn đó là người của Thương Minh, hơn nữa thế lực còn cực kì lớn. Nếu Lâm Chính bị cuốn vào chuyện này, không khéo còn đối với Thương Minh.
“Tôi biết rồi, hai người lui xuống đi”.
Bạch Họa Thủy phất tay.
"Bạch minh chủ, hai bố con Thang Hổ thì phải làm sao đây? Lẽ nào cứ để thần y Lâm đưa đi mà chúng ta không làm gì?".
La Sát cuống lên hỏi, rất không cam lòng.
Nhưng cô ta rất không phục, cô ta cảm thấy mình không nên để lộ dáng vẻ hoảng hốt trong trường hợp đó.
Đây không phải biểu hiện của một người Thương Minh, lại càng không phải biểu hiện mà người của đại hội nên có.
Huống hồ, chắc là Lâm Chính cũng không dám giết cô ta, nếu không chính là tuyên chiến với đại hội.