Vẻ mặt Hàn Lạc đột ngột biến đổi, hắn bỗng rút trường kiếm ra, chém đứt lồng giam, xông vào trong phòng giam, sau đó chém lên trên không vài cái.
Đùng!
Trần nhà bị chém nát.
Từng viên từng viên gạch vỡ nát rồi rơi xuống.
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn chật vật chạy trốn.
“Ra đây ngay!”
Hàn Lạc rống lên.
Sau đó cát bụi tiêu tán.
Trên trần nhà không một bóng người.
“Gì thế?”
Hàn Lạc giật mình.
Hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, bỗng liếc nhìn Thang Hổ và Thang Gia Tuấn.
Hắn thấy góc tường chỗ hai người kia trốn đột nhiên nổ tung, sau đó một thanh dao găm hung hãn chém về phía Thang Hổ.
Bịch bịch bịch!
Hàn Lạc tay mắt nhanh lẹ, nhanh chóng nổ súng, _ chuẩn xác bắn trúng lưỡi đao.
Lưỡi đao bị đạn ghim sâu vào, bèn lệch khỏi phạm vi quỹ đạo, nhưng vẫn chém trúng cánh tay của Thang Hổ.
“BốI"
Thang Gia Tuấn thét lên một tiếng, lập tức xông về phía Thang Hổ.
Hàn Lạc nhanh chóng bắn lần nữa. Đùng đùng đùng... Viên đạn chao nghiêng, bắn thẳng về đó.
Nhưng trong vách tường vỡ nát kia vẫn không có ai cả.
Vẻ mặt Hàn Lạc căng thẳng, hắn vứt bỏ súng ống, xông về phía trước vài bước, đứng trước mặt Thang Hổ và Thang Gia Tuấn, tay hắn cầm chiến kiếm, nghiêm túc quan sát xung quanh.
“Thang Hổ, bây giờ thì ông hiểu rồi chứ? Đối phương Ì đến để giết ông đấy, không phải đến cứu ông đâu”.
Lâm Chính lặng lẽ nói.
Mặt Thang Hổ như tro tàn.
Thật ra ông ta đã đoán được từ lâu rồi, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi.
“Thần y Lâm! Cầu xin anh hãy đưa chúng tôi đi! Cầu xin anh, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi sẽ nói hết với anh, chỉ xin anh cho chúng tôi một con đường sống! Cầu
xin anh đấy!”
Thang Gia Tuấn quỳ dưới đất, khóc lóc như mưa cầu xin.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi sẽ giữ mạng cho các người, nhưng hiện giờ anh là mồi nhử, cứ đợi đó đi”.
“Còn đợi ở đây ư? Dựa vào thằng nhóc này, vốn dĩ không thể nào bảo vệ chúng ta được!”
Thang Gia Tuấn nóng nảy.
Lâm Chính không nói nữa.
“Ra đây!”
“Ra đây cho tôi!”
“Giả thần giả quỷ thì là cái thá gì chứ?”
Hàn Lạc cầm kiếm hét lên, ánh mắt ngập tràn ý chí chiến đấu.
Thực lực của bốn người này cao hơn hắn.
Hàn Lạc cảm thấy áp lực, hắn nhìn chằm chằm bốn người này, tay nắm kiếm đổ đầy mồ hôi.
Trận chiến này, hắn không hề có phần thắng.