“Thanh trừng?”.
Cao Nội Kiệt sửng sốt một lúc, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, sắc mặt trắng bệch.
“Cao Thiên Thu, ông có thể ngồi vững ở vị trí tỷ phú của Long Quốc chắc chắn không phải dựa vào năng lực. cá nhân của ông, mà là dựa vào tài nguyên và mối quan hệ của Thương Minh chúng tôi. Chúng tôi đầu tư cho. nhà họ Cao các ông nhiều như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn nhà họ Cao sụp đổ? Nếu vậy, sự nỗ lực của chúng tôi chẳng phải sẽ uổng phí hay sao? Kế hoạch chúng tôi vạch ra chẳng phải cũng sẽ bị phá hỏng? Cho nên, tôi sẽ cho ông hai lựa chọn”.
Người đàn ông trung niên bình thản nói: “Thứ nhất, Thương Minh chúng tôi sẽ nghĩ cách dàn xếp chuyện này cho ông, ông tiếp tục kinh doanh tất cả sản nghiệp trong tay. Chúng tôi sẽ tiếp tục hỗ trợ ông, giúp sản nghiệp của ông tiếp tục mở rộng ra nước ngoài, để ông có tư cách cạnh tranh tỷ phú thế giới!".
"Tỷ phú thế giới?”.
Cao Thiên Thu căng thẳng, hai mắt nóng bỏng.
Nhưng ông ta không hề bị sự cám dỗ to lớn này làm mê muội đầu óc, mà bình tĩnh lại, nói: “Vậy thì thưa đại nhân... cái giá sẽ là gì?”.
“Con trai ông!”.
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói.
Gương mặt của Cao Thiên Thu không còn chút sắc máu.
“Là ý gì? Các người... Các người muốn giết tôi sao?”.
Cao Nội Kiệt hoảng hốt, run rẩy hỏi.
“Bởi vì sự lỗ mãng của cậu khiến cho thần y Lâm có cớ ra tay với nhà họ Cao. Qua sự đánh giá của Thương Minh chúng tôi, cậu sẽ là nhân tố bất ổn lớn nhất trên con đường thành công của bố cậu. Nếu cậu không chết, Thương Minh muốn nâng đỡ bố cậu lên tỷ phú thế giới, độ khó sẽ tăng thêm gấp mười lần. Cho nên, nếu bố cậu còn muốn tiếp tục hợp tác với tôi thì cậu phải chết”.
Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Cao Nội Kiệt ngã ngồi xuống đất, tròn mắt nhìn.
“Tôi chỉ có một đứa con trai, nếu nó mất rồi, tôi cần tiền để làm gì?”.
Cao Thiên Thu nói.
“Vậy ông có thể lựa chọn cách thứ hai, bán tất cả mọi thứ của nhà họ Cao bồi thường cho thần y Lâm năm trăm tỷ. Nếu vậy, mặc dù ông giữ được con trai, nhưng ông sẽ mất tất cả”.
Người đàn ông trung niên nói.
“Tôi chọn cách thứ hail”.
Cao Thiên Thu gần như không do dự.
“Ông chắc chứ?”.
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại: “Ông phải biết nhà họ Cao các ông là do Thương Minh nâng đỡ. Vì hành động ngu xuẩn của con trai ông dẫn đến mọi thứ đi theo dòng nước, khiến kế hoạch của Thương Minh bị buộc phải gác lại, những tổn thất này phải bù đắp như thế nào?”.
“Chúng tôi đã không còn gì cả, ông muốn thế nào?”. Cao Thiên Thu lạnh lùng hỏi.
“Nếu ông lựa chọn cách thứ hai thì ông sẽ phải chịu hình phạt do Thương Minh đưa ra. Ông không những phải đền năm trăm tỷ cho thần y Lâm, mà tất cả tài sản của ông đều sẽ bị Thương Minh tước đoạt. Trừ điều đó ra, ông sẽ không nhận được bất cứ công việc nào, không còn công việc để làm giàu trở lại, nửa đời sau của ông và cả người nhà của ông chỉ có thể đi xin ăn qua ngày! Nếu ông có thể chấp nhận trừng phạt đó, Thương Minh sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông nữa”.
Cao Nội Kiệt sốt ruột, vội vàng hét lên.
“Con không muốn làm ăn mày, vậy con muốn chết sao?”.
Cao Thiên Thu đau khổ hỏi.