Mã Hải lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: “Nhưng Chủ tịch Lâm, chúng ta cần gì phải xen vào chuyện này? Có thể xây dựng nên một Kỹ thuật Thang Thành to lớn trong thời gian ngắn như vậy, hiển nhiên người kia không phải người bình thường. Cũng như Thang Hổ nói, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, sao không bỏ qua ở đây?”.
“Bỏ qua?”.
Lâm Chính lắc đầu: “Dù tôi có bỏ qua thì bọn họ cũng sẽ không chịu bỏ qua”.
“Chủ tịch Lâm có ý gì?”.
“Không phải hôm nay ông đã gửi bức hình cho tôi sao? Ông tự xem bức hình đó đi”.
Mã Hải nghe vậy lập tức lấy điện thoại, mở nội dung trò chuyện với Lâm Chính ra xem.
Trong đó có một bức hình, là hình của công ty tập đoàn mà Kỹ thuật Thang Thành sáp nhập những năm qua.
Mã Hải quan sát một lúc, nhưng vẫn không nhìn ra được gì.
“Chủ tịch Lâm, bức hình này có vấn đề gì sao?”.
“Ông nối những điểm đánh dấu trên hình đó lại đi”.
Mã Hải nghe vậy, vẻ mặt lập tức biến đổi.
Dấu đỏ trên hình là công ty mà Kỹ thuật Thang Thành đã sáp nhập, nối chúng lại với nhau sẽ không khó để phát hiện, con đường tấn công của Kỹ thuật Thang Thành luôn kéo dài xuống phía dưới...
“Xuôi về phía Nam?”.
Ông ta la lên.
“Không chỉ xuôi về phía Nam, tôi còn phát hiện những công ty tập đoàn mà bọn họ sáp nhập có một đặc điểm tương đồng”.
“Đặc điểm gì?'.
“Bọn họ... đều không phải thành viên của Thương Minh”.
“Cái gì?”.
Mã Hải biến sắc: “Ý cậu là... Sau lưng Thang Hổ có lẽ là người của Thương Minh?”.
“Trước mắt không có chứng cứ nào để chứng thực, nhưng theo mối quan hệ kỳ diệu giữa Dương Hoa và Thương Minh hiện nay, chắc chắn người kia sẽ không tha cho chúng ta! Ông xem xung quanh Giang Thành đi, Kỹ thuật Thang Thành đã vươn tay đến rất gần chúng ta rồi, tôi đoán bước tiếp theo sẽ là Dương Hoa. Cho nên, chúng ta đã là người trong cuộc, không thể đặt mình ở ngoài cuộc được nữa”.
Lâm Chính lắc đầu đáp. “Hóa ra là vậy”.
Mã Hải hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“Vậy thì phía Thang Hổ..”.
“Nếu thật sự là Thương Minh, người bọn họ phái đi sẽ là cao thủ đỉnh cấp. Nhưng tôi không hiểu rõ về Thương Minh cho lắm, không biết được rốt cuộc bọn họ sẽ phái cao thủ như thế nào”.
Lương Hồng Anh nghe không hiểu ra sao, không biết nó có nghĩa gì.
Nhưng Tiếu Tây Phong nằm dưới đất lại hoàn toàn hóa đá.
“Rốt cuộc anh... anh là ai?”.