Người nhà họ Lương giống như nhìn thấy được cứu tỉnh, rối rít bao quanh anh.
“Cậu Lâm?”
Lương Khánh Tùng vui mừng vội vàng chạy tới: “Không ngờ lúc nhà họ Lương gặp nạn, cậu lại xuất hiện, cậu đúng là cứu tinh của nhà họ Lương!”
“Ông à, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Chính hỏi.
“Còn chuyện gì nữa chứ? Còn không phải là do anh cả cố chấp muốn tự mình đi tới nhà họ Hàn giải quyết chuyện kia à! Kết quả Hàn Lạc nhà họ Hàn không hề biết điều, không chỉ đánh Lương Dự chấn động não mà còn ném anh cả và A Dự ra khỏi cổng nữa, anh cả tức đến mức hộc máu, hiện giờ đang nằm liệt giường không dậy
nổi, haizz...”
Lương vệ Quốc lắc đầu liên tục, khuôn mặt già nua đầy vẻ bất lực.
“Bọn họ đi đến nhà họ Hàn sao?” Lâm Chính khá bất ngờ.
“Đi rồi đấy, người nhà họ Hàn nói rằng muốn nhà chúng ta giao ra những người đã tham gia cuộc ẩu đả đó trong vòng một ngày, còn phải quỳ gối trước cửa nhà họ Hàn để xin lỗi, còn nói là muốn...”
“Muốn cái gì?”
“Nói rằng muốn cậu quỳ gối cùng bọn họ, cậu phải là người dẫn đầu quỳ gối...
“Vậy sao?” Lâm Chính nhíu mày. “Lâm Chính, tối biết cậu ở Giang Thành lên như diều
gặp gió, nên tôi với Khánh Tùng mới bàn bạc, cảm thấy... nên nhịn để mọi chuyện lắng xuống thì hơn...
Lương Vệ Quốc nhỏ giọng nói.
“Hả? Ông muốn như thế nào?”
“Lâm Chính quay đầu lại nhìn ông ta.
“Cậu đừng hiểu nhầm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bắt cậu quỳ, lần này cậu đã đứng ra vì nhà họ Lương bọn tôi rồi, chúng tôi sẽ không làm những chuyện như lấy oán báo ơn khiến cậu chịu nhục đâu!”
“Bọn tôi định để cậu trở về Giang Thành trước sau đó... Mấy ông lão này sẽ đi quỳ xuống xin lỗi, bọn tôi cũng sắp xuống lỗ rồi thì cần gì mặt mũi nữa, dù sao đối phương cũng là thống soái cấp Thiên, tuyệt đối không thể đắc tội được...”
Hai ông lão cười khổ nói.
“Bố, bác hai, chuyện này sao có thể chứ? Gó quỳ thì cũng là bọn con quỳ! Sao có thể để hai người chịu nhục được?”
“Đừng nói nhảm nữa, các người ở lại chỗ này chăm sóc người bị thương là được rồi! Để tôi với bác hai đi giải quyết!”
“Nhưng... Con không đồng ý!”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không đồng ý! Nếu như vậy thì cả đời này nhà họ Lương chúng ta đừng hòng có thể ngẩng mặt lên trước người khác nữa”.
“Chúng tôi thà chết đứng còn hơn là quỳ xuống đó!”
Những người đàn ông chính trực của nhà họ Lương lần lượt hét lên.
“Mấy người... không dạy được! Không dạy được rồi!”
“Người đó là thống soái cấp Thiên, sao các người đấu lại đây?”
Hai ông cụ tức đến mức râu bay trợn mắt, đấm ngực. giậm chân.
Nghe thấy thế Lâm Chính lạnh lùng nói: “Hai người không cần phải bi quan như thế đâu, thống soái cấp Thiên thì sao chứ? Ở trước pháp luật mọi người đều bình đẳng!"
Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Chính.
“Chức vụ đó cũng không cao lắm, nó được tạm thời thêm vào thôi, vốn dĩ trước kia không cớ”.
Mọi người nghe thấy thế đều cảm thấy thất vọng.