Rắc rắc! Âm thanh lanh lảnh phát ra.
Tiếp theo là tiếng thở hổn hển vang lên từ bên trong phòng bệnh.
“Sao rồi? Bình Triều, có sao không?” Lâm Chính buông tay ra, nhẹ giọng hỏi.
“À, thoải mái hơn nhiều rồi... A Chính, anh đúng thật là thần y!”
Lương Bình Triều đang nằm trên giường bệnh vẫy vẫy tay, vẻ mặt đầy vui vẻ nói.
“Bình Triều! Phải gọi là thần y Lâm! Đừng vô lễ!”
Lương Quản Trạch đang ở bên cạnh giường bệnh quát khẽ.
“Anh Trạch, không sao đâu! Dù sao thì chúng ta cũng là anh em mài”
Lâm Chính cười nhẹ nói. “Sao mà như vậy được chứ, bây giờ em đã khác rồi!”
Lương Quản Trạch nghiêm túc nói.
“Anh, anh cổ hủ quá hà! A Chính không quan tâm thì anh lăn tăn cái gì chứ?”
Lương Bình Triều mỉm cười sau đó nói với Lâm Chính: “A Chính, tôi nghe nói gần đây anh rất giỏi, làm được mấy chuyện lớn, hình như anh còn tham gia tấn công ngọn núi nào đó nữa đúng không? Anh đang giúp đỡ chính phủ quét sạch thổ phỉ hả? Có nguy hiểm không?”
“Tạm ổn!”
Lâm Chính mỉm cười.
“Phải gọi là thần y Lâm!”
Lương Quản Trạch lại nhắc nhở.
“Tạm ổn hả? Ôi, tôi cũng muốn mở rộng tầm mắt, nhưng phải nói rằng A Chính, anh đến thật đúng lúc, võ công của anh hẳn là rất tốt, nếu lần này tiếp tục đánh nhau với nhà họ Hàn thì nhất định nhà họ Lương chúng †a sẽ không thual”
Lương Bình Triều ngốc nghếch cười nói.
“Vũ lực không phải là một trong những cách để giải quyết vấn đề”.
Lâm Chính lắc đầu. “Đã nói là phải gọi thần y Lâm!” Lương Quản Trạch hơi uể oải.
“Anhl”
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đầy ra, sau đó nhìn thấy Lương Huyền Mi mang vẻ mặt đầy lo lắng chạy vào.
“Gó chuyện gì thế?” Lâm Chính cau mày.
“Bác cả, ông ấy... vào phòng điều trị đặc biệt ICU rồi..."
Giọng nói của Lương Huyền Mi run run, hai mắt mở 1o.
“Cái gì?”
Vẻ mặt của Lâm Chính chợt thay đổi, ngay lập tức lao ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lâm Chính?”
“Trời ơi, Lâm Chính tới thật này!” “Lâm Chính, anh tới thật đúng lúc!”