Thái tử khinh bỉ cười khẩy, lập tức bấm gọi cho bố mình.
"Chẳng phải tao bảo mày đến phía Nam rèn luyện sao? Sao còn gọi cho tao? Chắc không phải phá hết số tiền cho mày rồi đấy chứ?".
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lạnh lùng. "Bố, xảy ra chút chuyện, con chọc vào một người". Thái tử đáp.
"AI?".
"Thần y Lâm Giang Thành!".
"Cái gì? Thần y Lâm? Mày đang yên đang lành chọc vào người ta làm gì?".
"Con xảy ra xung đột với mấy thanh niên, kết quả bọn họ gọi anh ta tới. Bây giờ thần y Lâm muốn bắt chẹt nhà chúng ta 100 tỉ tệ, nói không đưa sẽ giết con, làm sao bây giờ hả bố?".
Thái tử bất đắc dĩ nói.
"100 tỉ tệ? Liệu có hơi quá quắt không vậy?".
"Bố, bây giờ người ta muốn bắt chẹt nhà mình, con nói với anh ta nãy giờ mà anh ta không chịu tha! Làm sao bây giờ?".
"Cứ bình tĩnh, đưa điện thoại cho thần y Lâm, để tao nói chuyện với cậu ta”.
"Vâng".
Thái tử nhếch môi, ném điện thoại cho Lâm Chính.
"Bố tôi muốn nói chuyện với anh".
Lâm Chính kề điện thoại vào tai.
"Thần y Lâm đúng không? Tôi là Cao Thiên Thu! Ngưỡng mộ đại danh cậu Lâm đã lâu!".
Đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng.
Dù sao cũng là thương nhân, vừa gặp đã làm thân.
Nhưng hiển nhiên Lâm Chính không trúng mánh này.
"Ông Cao, tôi trước giờ luôn làm việc rất có nguyên tắc, con trai ông bắt chẹt bạn tôi một tỉ tệ, tôi đã đền rồi. Bây giờ tôi đòi nhà họ Cao các ông 100 tỉ tệ, ông có đưa không?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cậu Lâm, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta nói rõ ràng là xong chuyện mà. 100 tỉ tệ thực sự quá nhiều, tôi nhất thời cũng không gom được! Cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp trẻ con làm gì, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu, được không?".
Cao Thiên Thu cười xòa nói.
"Vậy là ông không đền?".
"Cậu Lâm cần gì phải làm căng mọi chuyện lên chứ?".
Giọng nói của Cao Thiên Thu có chút không vui.
"Tôi hỏi ông, nếu tôi không phải thần y Lâm, mà chỉ là người bình thường, bị con trai ông bắt chẹt một tỉ tệ, thì sẽ có kết quả gì?".
Cao Thiên Thu im lặng.
"Tôi nghĩ chỉ có hai kết quả, người bình thường không đền nổi một tỉ tệ, hoặc là phải cúi đầu nghe theo hành vi xăng bậy của con trai ông, hoặc là phản kháng, lựa chọn tự sát. Tôi nói có đúng không?”.
"Thần y Lâm, con trai tôi... cùng lắm là phạm lỗi lần đầu..."
“Tôi thực sự không nhìn ra đây là lần đầu anh ta phạm lỗi".
"Yên tâm đi, tôi sẽ đưa ngay con trai ông về Yên Kinh, nhưng yêu cầu ông phải chuyển tiền bồi thường cho tôi trong vòng ba ngày. Nếu không, tôi sẽ đến tận nhà họ Cao các ông để đòi! Nhưng lúc đó sẽ không đơn giản là 100 tỉ tệ nữa đâu!".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Nếu cậu có giỏi, thì đến tận nhà họ Cao chúng tôi lấy đi! Xem cậu có lấy được xu nào không!".
Cao Thiên Thu lạnh lùng hừ một tiếng rồi tắt điện thoại.