“Sao lại thế?”
Vụ Hồng sửng sốt.
“Có phải do cô không đủ chân thành không?”
Nam Hạnh Nhi bên cạnh cười nói.
“Vậy ư?”
Vụ Hồng ngây người, cắn răng, dập đầu lần nữa đến mức vang lên tiếng bịch bịch, thế nhưng vẫn không có tác dụng.
“Đừng phí sức nữa Vu Hồng đại nhân, tôi nghĩ lợi ích của cơ duyên này chắc chỉ có một thôi, không phải ai cũng được chủ nhân cung điện này cho”.
Thành chủ Nam Ly Thành nói.
“Hừ... đáng ghét!”
Vu Hồng cực kỳ không cam lòng.
Nhưng cô ta cũng không dám nổi giận với Lâm Chính, dù sao vị này cũng đã đánh bại được cả Thánh Quân Diệp Viêm, sao cô ta có thể đối đầu với Lâm Chính được?
Trong cơn tức giận, Vu Hồng lao đến trước quan tài đá mạnh mấy cái vào đó.
“Cái thứ chết tiệt, gạt tôi dập đầu bái lạy với ông à?
Có tin bà đây kéo ông ra khỏi quan tài không hả.
Vu Hồng tức giận mắng, sau đó còn dùng sức định đá một cú khiến quan tài lật sang một bên.
“Dừng tay!”
Lâm Chính vội hô lên, lắc mình chạy đến cạnh Vu Hồng.
“Lâm minh chủ sao thế? Chẳng lẽ anh xem ông ta là sư phụ của mình thật à?”
Vu Hồng nhíu mày hỏi.
“Tôi chỉ muốn nói với cô là đừng hại người khác, nếu cô đá đổ quan tài thì mọi người đều chết ở đây”.
Lâm Chính khàn giọng nói. “Sao lại nói thế?” Vu Hồng hoang mang không hiểu gì.
Lâm Chính không giải thích mà ngồi xổm xuống, chỉ vào chỗ quan tài đá.
Vu Hồng sửng đốt, đưa mắt nhìn sang, sau đó trở nên căng thẳng.
Chỉ thấy chỗ quan tài rải đầy hoa văn trận pháp.
Khỏi cần nói cũng biết quan tài đá này kết nối một cơ quan nào đó.
“Cơ quan này chắc chắn là do chủ nhân cung điện bày bố, một khi quan tài bị đá đổ, cơ quan này sẽ được khởi động, cô nghĩ cơ quan này sẽ là cơ quan tốt lành gì sao?”, Lâm Chính hỏi.
Vu Hồng không nói gì.
Nếu cô ta là chủ nhân cung điện, sao có thể để lại cơ quan tốt cho người vào cung điện? Ngay cả quan tài cũng bị đối phương đá đổ, chắc chắn sẽ khiến đám người này chôn cùng.
Lúc này Hoa Thiên Hải bỗng bước lên trước, ngồi xổm bên cạnh quan tài nhìn chäm chằm hoa văn trận pháp một hồi.
Một lúc sau, ông ta nói: “Lâm minh chủ, tôi nghĩ ô bí mật của cơ quan cánh cửa đó chắc nằm trên vách tường ba tấc bên phải của cung điện”.
Vừa nghe thế Lâm Chính nhìn ông ta, lập tức đi sang đó đè tay lên vách tường.
Quả nhiên là thế. Tay Lâm Chính vừa chạm vào vách tường, vách tường đó lõm xuống, sau đó cánh cửa mà Diệp Viêm vừa chạy thoát phát ra tiếng răng rắc, lộ ra một khe hở.
Mọi người đều ngạc nhiên.
Mọi người lập tức hiểu được.
“Không hổ là chủ nhân thế lực siêu bá chủ”.
Vu Hồng khẽ cười.