"Tôi đã uống Thăng Long Đan giúp chuyển hóa sức mạnh phi thăng trong cơ thể thành long khí, dung nhập vào khí tức này, cho nên tôi không bị kết giới ảnh hưởng, cũng không bị những khí tức này ảnh hưởng".
Diệp Viêm liếc mắt nhìn Lâm Chính, bình tĩnh nói: "Người xây cung điện này thật phi thường, cánh cửa sau lưng chính là cửa thoát hiểm mà ông ta để lại cho chính mình. Mục đích ông ta khi xây cung điện trong núi là để tránh kẻ thù. Hiện tại, cánh cửa này cũng là cửa thoát thân của Diệp Viêm này. Lâm Chính, chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Nói xong, Diệp Viêm xoay người đi về phía cửa.
"Đúng rồi, trong cung điện này còn có rất nhiều thứ mà anh sẽ có hứng thú, tôi hoàn toàn có thể tiêu hủy chúng, nhưng sau cùng quyết định để lại cho anh!"
Diệp Viêm dứt lời, cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Long khí phát ra từ bên trong cánh cửa cũng biến mất ngay lập tức.
Sau khi Lâm Chính khôi phục bình thường trở lại, anh lập tức chạy tới muốn mở cửa.
Nhưng dù anh có cố gắng thế nào cũng vô ích. Lâm Chính nheo mắt lại.
Anh không tin nửa lời của Diệp Viêm.
Người này đúng là rất lý trí, muốn cầu hòa cũng là thật, nhưng hắn ta chẳng qua chỉ là đang nghĩ cho bản thân.
Hắn nhận ra rằng Lâm Chính là một kẻ điên. Kẻ điên này sẽ không dừng lại cho đến khi giết bằng được hắn, vì vậy hắn mới nói ra những lời đó.
Nhưng nếu có cơ hội giết chết Lâm Chính, Diệp Viêm nhất định sẽ không do dự lấy một giây!
Nếu hôm nay không nhổ cỏ tận gốc thì mai sau sẽ còn có hậu họa!
Lâm Chính nheo mắt, khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh nhịp thở.
Cánh cửa này e là sẽ không thể mở bảng vũ lực.
Có rất nhiều cạm bẫy trong cung điện, và có lẽ có một nơi bí mật để mở cánh cửa.
Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện hai bên tường trái phải của cung điện đều có rất nhiều chữ viết và hình vẽ.
Những hình vẽ đó rất trừu tượng, giống người mà không phải người, có ba đầu sáu tay, sau lưng có cánh, trên đầu có sừng, có tay cầm dao kiếm, có tay cầm kim.
"Cửu tiêu bất kinh thiên địa du, long thừa quy tượng ngã tâm gian..."
Lâm Chính đọc chữ trên tường, trong lòng không khỏi ngờ vực.
Câu này có nghĩa là gì? Ai là chủ nhân của cung điện này?
Diệp Viêm trong thời gian ngắn phất lên, có lẽ cũng là bởi vì nhận được truyền thừa của cung điện này.
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó quyết định ở lại trong cung điện chậm rãi lĩnh hội.
Dù sao Diệp Viêm cũng đã chạy thoát, linh lực trong cơ thể hắn nhất thời sẽ không bị tiêu trừ, cho nên Lâm
Chính cũng tạm thời bình an vô sự.
Nhưng, những từ ngữ và hình ảnh trên tường cung điện này là gì?
Chiêu thức võ công? Không giống!
Vậy thì là cái gì?
Lâm Chính không hiểu.
Đột nhiên, đồng tử của anh run lên, tựa hồ nhận ra cái gì.
"Đây hình như là... nhật ký?"
Lâm Chính chợt hiểu ra.
Anh xem lại các hình vẽ và phát hiện ra rằng mặc dù nội dung của các hình vẽ khác nhau, nhưng hình ba đầu và sáu tay sẽ luôn xuất hiện trong đó.
Lâm Chính nhìn kỹ những từ ngữ và hình ảnh này.
Đây nhất định là nhật ký mà chủ nhân Thiên Thần Điện ghi lại. Diệp Viêm từ những ghi chép này lĩnh ngộ được kinh nghiệm tu luyện của Thiên Thần Điện điện chủ, sau đó học được thêm một bộ phận công pháp, cho nên mới có được thực lực như hiện tại.
Lâm Chính khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi, bắt đầu yên lặng lĩnh hội.