Rầm!
Đúng lúc đó, trước ngực Lâm Chính phóng ra kim quang.
Máu thịt vốn dĩ đã nát bấy lại lân nữa khép lại. Diệp Viêm thấy vậy, ánh mắt nghiêm túc.
Bên kia còn có hai mươi mấy chiếc thuyền lớn vẫn chưa bị đánh nát.
Lực trận pháp vẫn còn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt tập trung nhìn Thiên Sinh Đao, trước ngực lại mọc ra hai cánh tay, cùng với hai cánh tay của cơ thể nắm chặt lấy Thiên Sinh Đao.
Lâm Chính ngơ ngác.
“Không ngờ mày lại nắm giữ phương pháp cách không gian để truyền trận pháp! Chỉ tiếc là, Lâm Chính, mày vốn dĩ chưa đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, đứng trước thủ đoạn của tao thì mày cũng như thanh đao này mà thôi!”
“Nếu đã như vậy! Tao sẽ hủy đi thanh đao này! Để mày không thể dựa vào nó nữa! Sẽ không thể chống lại †ao nữal”
Diệp Viêm rít gào, sáu tay đồng thời dùng sức.
Sức mạnh phi thăng mạnh mẽ điên cuồng tấn công vào thân đao.
Lâm Chính rất sợ hãi, lập tức rót khí lực vào Thiên Sinh Đao.
Sinh khí cuồn cuộn như thủy triều lần nữa đánh úp vào cơ thể Diệp Viêm.
Linh lực trong người Diệp Viêm điên cuồng tăng lên, chúng bắt đầu xé rách cơ thể của hắn.
Nhưng bây giờ Diệp Viêm lại như một kẻ điên, hắn không hề để ý đến linh lực đáng sợ kia, chỉ biết dùng sức bẻ Thiên Sinh Đao.
Ngay cả khi miệng hắn phun máu tươi, cả người nứt ra, vẫn không chịu dừng lại.
Dù sao cũng là Lục Địa Thần Tiên.
Trình độ mạnh mẽ của cơ thể này quả thật khiến người khác giận sôi gan.
Nếu là người khác thì bây giờ cơ thể đã vỡ nát mà chết.
Nhưng hắn vẫn có thể chiến đấu. Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo. Bây giờ, quan trọng là người nào có thể kiên trì hơn.
Nhưng bỗng nhiên lúc đó lại vang lên một âm thanh kỳ lạ.
Răng rắc! “Gì cơ?”
Trái tim Lâm Chính đập dồn dập, khó tin nhìn Thiên Sinh Đao.
Anh lại thấy thanh Thiên Sinh Đao đang nứt ra. ”
“Lâm Chính, thứ mà mày dựa vào đã mất đi rồi
Diệp Viêm khàn khàn nói, sau đó sáu cánh tay lại dùng thêm sức.
Lâm Chính nắm thanh đao gấy, vẻ mặt ngạc nhiên.
Diệp Viêm vậy mà lại dùng tay không bẻ gãy Thiên Sinh Đao?