Từ trên trời, vô số kim châm đủ màu trút xuống, rơi xuống đám người như mưa xối xả.
Cơ thể của tất cả những người bị kim đâm tan chảy tại chỗ và biến thành những vũng máu.
Mặt đất trên núi Thiên Thần chẳng mấy chốc đã nhuốm đầy máu.
"Diệp Viêm!"
Hạo Thiên gầm lên, đột ngột đứng dậy muốn tấn công hắn lần nữa.
Nhưng Diệp Viêm đã quay lại và đá ông ta ngã xuống đất.
Hạo Thiên muốn đứng dậy, nhưng Diệp Viêm đã trực tiếp giãm lên đầu ông ta. Một nửa đầu của Hạo Thiên gần như bị chôn vùi trong đất.
“Tôi đã thành tiên, các người là phàm nhân, phàm nhân sao dám chống lại thần tiên?"
"Hạo Thiên, việc tôi nói các người không làm được thì để tôi làm. Tôi sẽ chặt đầu ông rồi cho nó đi du ngoạn khắp vực Diệt Vongl"
Diệp Viêm bình tĩnh nói rồi xòe tay ra, bên cạnh một tay thuộc hạ của Thiên Thần Điện lập tức đưa cho hắn một thanh đao.
Đôi mắt của Hạo Thiên mở to, hơi thở vô cùng dồn dập.
Những người của liên minh tại hiện trường kêu gào và vùng vẫy điên cuồng.
Khung cảnh hệt như địa ngục.
Đúng vào lúc này.
"Giết!"
Một loạt tiếng hét từ đâu vang lên.
"Hửm?”
Diệp Viêm cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nhưng hắn ta phát hiện, nguồn phát ra âm thanh không phải đến từ bên ngoài ngọn núi, mà là... từ trên đỉnh núi!
"Có quân tiếp viện tới phải không?”
Có người hét lên sung sướng.
"Không có khả năng này, các thành viên của liên minh đều đã tới, chúng ta làm gì còn viện binh nào chứ?”
Ai đó ngay lập tức phản bác ý kiến đó.
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đã bị sốc.
Họ nhìn thấy rất nhiều bóng người xuất hiện trên đỉnh núi. Những hình người đó mặc quần áo khác nhau, nhưng cùng đeo một lệnh bài trông khá đơn giản trên thắt lưng của họ.
"Chẳng lẽ là liên minh Thanh Huyền?"
Những tiếng reo đầy kinh ngạc vang lên.
Đôi mắt của Diệp Viêm mở to.
Hắn nhìn thấy từ trên đỉnh núi, một bóng người cô độc chậm rãi đi ra.