Người của Vu Sơn không thể ngăn được đối phương lâu, chỉ có thể tranh thủ thời gian cho Vu Hồng không đến mười giây.
Đối phương đuổi theo mãi không buông, Vu Hồng chỉ đành liều mạng chạy trốn.
Còn người của các thế tộc liên minh khác thấy tình hình không ổn nên đã lập tức cúp đuôi chạy trốn.
Nhưng chém giết đến mức độ này, một khi tháo chạy sẽ đưa bản thân vào tình huống chỉ có một mình.
“Giết hết toàn bộ, không tha bất cứ ai!”
Nghe thấy giọng nói của một cường giả Thiên Thần Điện, người của Thiên Thần Điện bắt đầu chia ra để truy giết, điên cuồng tàn sát.
Dưới chân núi Thiên Thần đã trở thành một biển máu, thi thể khắp nơi, trông vô cùng đáng sợ, đây là một bức tranh thể hiện địa ngục chốn nhân gian.
'Vu Hồng hạ xuống đất bằng rồi chạy thục mạng, phía sau có hơn mười cường giả của Thiên Thần Điện đang đuổi theo.
Trong số đó có tên cường giả cảnh giới Bán Lục Địa 'Thần Tiên kia và người đàn ông áo xanh.
Thực lực của hai người này là đáng sợ nhất, trên đường truy kích bọn họ không ngừng bắn những cây châm màu đen về phía Vu Hồng.
Châm đen có chứa kịch độc, tốc độ nhanh như tia chớp.
Vu Hồng liều mạng trốn tránh, mặc dù tránh được nhưng tốc độ cũng bị ảnh hưởng.
Thấy sắp bị đuổi kịp, Vu Hồng dứt khoát chịu đựng những cây châm độc này, cô ta muốn tạo ra khoảng cách với đối phương trước, thoát khỏi chỗ chết rồi mới từ từ giải độc sau.
Nhưng hình như cô ta đã xem nhẹ độc của đám người Thiên Thần Điện này.
Sau khi bị trúng mấy châm, môi của Vu Hồng lập tức †rở nên tím tái, miệng không ngừng phun máu đen.
Cô ta biết lục phủ ngũ tạng của mình đã sắp bị chất độc xâm nhập.
Đây chính là độc của Thiên Thần Điện sao?
Tại sao lại đáng sợ như thế chứ?
Trong lòng Vu Hồng vô cùng hoảng sợ, ý thức của cô ta có hơi mơ hồ, sức mạnh phi thăng cũng không giúp được nhiều nữa, cô ta chỉ có thể vô thức chạy về phía trước.
Nhưng tốc độ lại càng lúc càng chậm dần.
Chạy không thoát!
Vu Hồng tuyệt vọng, nghĩ.
Cô ta cảm thấy hai chân của mình đều mềm nhũn.
Bản năng muốn sống thôi thúc cô ta tiếp tục chạy về phía trước, nhưng tốc độ lần này đã bằng tốc độ của một người trưởng thành, nếu so sánh với tốc độ nhanh như chớp của đám cường giả Thiên Thần Điện, thì thật
sự không thể so sánh.
Nhưng đúng lúc này, trước mặt Vu Hồng bỗng nhiên xuất hiện một vật thật lớn.
Hình như là... thuyền?
Vụ Hồng trợn to mắt, nhưng ý thức mơ hồ khiến cô ta không thể suy nghĩ được nữa.
Bịch! Cuối cùng, Vu Hồng té nhào xuống đất.
Gô ta khó khăn ngẩng đầu lên, muốn tiếp tục chạy trốn.
Nhưng trước mặt cô ta không biết từ khi nào đã xuất hiện một đôi giày.
Vu Hồng ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Lâm... Lâm minh chủ??”
Vu Hồng khó khăn hô lên.
“Vu minh chủ, cô thế nào rồi? Tại sao cô lại chật vật như vậy?”
Lâm Chính lấy một cái châm bạc ra, nhẹ nhàng đâm lên cổ Vu Hồng.
Chất độc trong cơ thể Vu Hồng lập tức bị áp chế đi nhiều.
Ý thức mơ màng lập tức khôi phục được một chút.
Nhưng không có sự lựa chọn nào khác nữa.
“Tôi đúng là xui xẻo! Lại đụng trúng cô, xui xẻo quá”
Lâm Chính thản nhiên nói.