Chân tướng đã quá rõ ràng, hiện trường dần vang lên những giọng nói tức giận.
Nhiều người cảm thấy bản thân mình bị lừa.
Rất nhiều dân chúng ở Băng Nguyên cảm thấy tín ngưỡng của bản thân đã sụp đổ.
Làm nhục chị dâu, giết chết người anh em của mình!
Ngay cả súc sinh cũng không làm ra được chuyện như vậy!
Nhưng Hoa Thiên Hải vẫn chưa chịu hối cải.
“Thằng nhóc, cho dù cậu có gọi Đoạn Thiên Tường đến thì thế nào? Tôi thấy khí tức của Đoạn Thiên Tường yếu ớt, vốn dĩ không sánh bằng tôi, dù cậu có nói ra sự thật thì có thể làm gì được tôi chứ?” Hoa Thiên Hải lạnh lùng nói.
“Ông sai rồi, tôi vốn dĩ không gọi Đoạn Thiên Tường tới”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu có ý gì?”, Hoa Thiên Hải ngơ ngác.
Đoạn Thiên Tường đứng bên kia đột nhiên giơ tay sờ lên mặt, rồi bỗng lột một lớp hồ nhão xuống, sau đó lộ ra khuôn mặt của Ngu Sơn Thủy.
“Dịch dung à?”
Hoa Thiên Hải không còn gì để nói, nhìn chẳm chằm.
“Thảo dược của vực Diệt vong các người mạnh hơn ngoại vực rất nhiều, tôi đã đoán được khi đối chất với ông, ông chắc chắn có chết cũng không thừa nhận, nên tôi đã làm một cái mặt nạ da người dựa theo khuôn mặt của Đoạn Thiên Tường, rồi đưa cho thuộc hạ của tôi dùng, đến thời điểm mấu chốt sẽ bảo ông ta dùng thân phận Đoạn Thiên Tường để vạch trần bộ mặt thật của ông. Bây giờ cho thấy hiệu quả cũng không tệ lắm”.
“Khốn kiếp!”
Hoa Thiên Hải giận tái mặt, lửa giận bốc trên đỉnh đầu.
Xoẹt xoẹtI
Lúc này, nhiều cường giả của Băng Nguyên đã đuổi đến.
Mọi người lập tức bao vây quanh Lâm Chính. “Đại nhân!” Ngu Sơn Thủy lập tức lao đến giúp đỡ.
Nhưng chỉ dựa vào một mình ông ta thì chỉ như muối bỏ biển.
Xung quanh có đến mười cường giả của Băng Nguyên, thực lực của mỗi người đều ngang bằng với Ngu Sơn Thủy, ông ta có thể ngăn cản hai người đã là cố hết sức, muốn giết chết những kẻ này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Ánh mắt Lâm Chính u ám, anh không do dự nữa, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra, phát động sức mạnh phi thăng vào thẳng bên trong.
Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông này.
“Dừng tay!”