Nếu hôm qua có người nói với Hoa Vi Vi như vậy, cô †a chắc chắn sẽ không tin.
Mặc dù Ngũ Phương Băng Nguyên thực lực xếp chót nhưng dù gì cũng là thế tộc siêu bá chủ.
Trong thế giới thế tục, thế tộc như bọn họ gần như có thể sánh bằng một quốc gia nhỏ.
Một con người nho nhỏ thì sao dám nói ra lời ngông cuồng như vậy?
Hoa Vi Vi há miệng, không biết nên nói thế nào mới phải.
Lâm Chính cũng không giải thích, bế Hoa Vi Vi lên đi về phía đại thụ.
Hoa Vi Vi ngẩn ra, lúc này mới ý thức được.
Mình lại được một người đàn ông bế trong lòng!
Trời ạ! Thật là xấu hổi
Cô ta đỏ mặt, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Mặc dù cô ta đang mặc Lưu Ly Bảo Y, cũng hở hang không ít, nhưng trong lòng cô ta rất bảo thủ. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đàn ông nào bế cô ta như thế này.
Hoa Vi Vi cúi đầu xuống, không dám nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính đi đến trước đại thụ mới đặt cô ta xuống, đồng thời nhét vào miệng cô ta một viên đan dược.
“Đây là gì?”. Hoa Vi Vi ngạc nhiên.
“Đan dược trị thương. Cô ở đây nghỉ ngơi một lúc, vết thương sẽ dần dần lành lại!".
Lâm Chính nói.
“Vậy anh định làm gì?”.
“Tôi?”.
Lâm Chính đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói: “Tôi không thể bị động chịu đòn mãi được phải không?”.
“Cái gì?". Hoa Vi Vi sửng sốt. Vèo! Trong chớp mắt, Lâm Chính đột nhiên biến mất. Tim cô ta đập thình thịch, vội vàng nhìn về phía đám đông đang chém giết, một luồng đại thế khủng khiếp
giống như trời sụp xuống bao trùm đám người.
Người đang chém giết cảm thấy nghẹt thở, dường như có một ngọn núi đè nặng trên vai.
“Cẩn thận!”.
'Thiếu Xuyên hét lên, hai tay giơ cao, đánh ra ra đại thế toàn thân, định phá tan khí ý đó.
Vù)
Giây lát sau, một nắm đấm đánh thẳng vào ngực ông ta.
Thiếu Xuyên không kịp đề phòng bay ngược ra xa, đâm nát mấy chục cây đại thụ to bằng vòng eo người trưởng thành, cuối cùng đập mạnh lên tường thành.
Đợi ông ta bò dậy, lồng ngực đã sôi lên, khí huyết trong cơ thể sôi trào, cực kỳ khó chịu, giống như máu đã dâng đến tận cổ họng, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.
Khốn nạn!
Thiếu Xuyên tức giận.
'Từ khi ông ta trở thành Đại trưởng lão của Ngũ Phương Băng Nguyên đến nay, chưa bao giờ ông ta chịu thiệt như lúc này!
Ánh mắt ông ta dữ tợn, mặc kệ vết thương mà lao tới trước.
Khi đến gần hiện trường chém giết, Thiếu Xuyên trợn tròn mắt.
Lâm Chính và Vương Nhất Thánh, Ngu Sơn Thủy lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Trên mặt đất xung quanh bốn người họ, vô số bóng người đã ngã xuống.
Người ông ta dẫn tới đều là người giỏi! Thế mà trong nháy mắt đã bị Lâm Chính giải quyết?
“Thiếu Xuyên! Tôi không muốn kết thù với Ngũ Phương Băng Nguyên các ông. Tôi chỉ cho các ông một cơ hội, lập tức rút về, vậy tôi sẽ không lấy mạng những người nằm dưới đất! Nếu các ông cố chấp muốn chiến đấu với tôi, vậy tôi cũng chỉ đành trảm tận giết tuyệt, không nương tay nữa! Ông rõ chưa?”.
Lâm Chính nhìn Thiếu Xuyên một cách vô tình, lạnh lùng nói.