“Tôi đã cho cậu cơ hội là cậu không biết trân trọng! Vậy thì cậu lên Tây Thiên cho tôi!".
Đoạn Thiên Tường dữ tợn gào lên.
Ông ta đã quyết định bất chấp tất cả.
Nếu Lâm Chính không chịu khuất phục, chắc chắn sẽ giết ông ta trước khi chết, đương nhiên ông †a phải bất chấp tất cả phản công.
“A,
Đoạn Thiên Tường gào lên, dùng sức đâm gai băng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dường như không còn sức để chống đỡ, gai băng chậm rãi di chuyển tới tim anh.
Gai băng tiến gần từng chút một, khí lạnh cũng ập đến từng chút một.
“Chết cho tôi!”.
Hoa Vi Vi bò dậy, cầm bảo kiếm giận dữ lao về phía Đoạn Thiên Tường.
Đoạn Thiên Tường biến sắc.
Trong thời khắc quan trọng, sự can thiệp của Hoa Vi Vi gây áp lực rất lớn cho ông ta.
“Con nhỏ thối tha! Tôi giết cô trước!”.
Đoạn Thiên Tường thẹn quá hóa giận, dứt khoát bỏ qua việc giết chết Lâm Chính, định đâm gai băng trong tay về phía Hoa Vĩ Vi, giết cô ta trước rồi tính.
Đúng lúc này, cánh tay Lâm Chính đang chống đỡ gai băng của Đoạn Thiên Tường bỗng buông lỏng.
Phập!
Đoạn Thiên Tường cầm gai băng thuận thế đâm vào. cơ thể Lâm Chính.
Lâm Chính khẽ run lên, gai băng đâm xuyên vào cơ thể anh, máu đỏ tươi chảy ra...
Đoạn Thiên Tường sửng sốt.
Ông ta không hiểu, vì sao Lâm Chính đột nhiên lại buông tay vào lúc này?
Chẳng lẽ... anh đã buông bỏ chống cự?
Đoạn Thiên Tường ngơ ngác nhìn Lâm Chính, lại thấy vẻ mặt anh vô cùng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt đầy cương quyết kia lại không có vẻ tuyệt vọng và bi thương.
Không đúng!
Không phải Lâm Chính từ bỏ!
Đoạn Thiên Tường hít sâu một hơi, đột nhiên ý thức được gì đó, muốn ngưng tụ thêm gai băng cho Lâm Chính một đòn chí mạng.
Vụt!
Đoạn Thiên Tường run rẩy trong lòng, đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“Tôi hiểu rồi!".
Lâm Chính ho vài tiếng, miệng vẫn còn chảy máu, nhưng lại nở nụ cười.