Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4283: gửi gắm




Hoa Vi Vi điên cuồng giãy giụa, nhưng không làm xước được đường nào trên xích băng.

Vậy mà Lâm Chính chỉ cần động ngón tay là có thể làm đứt?

Sao lại như vậy? “Lẽ nào thực lực của người này lợi hại lắm sao?”.

Hoa Vĩ Vi hít sâu một hơi, trong đầu có ý nghĩ như vậy, nhưng chẳng mấy chốc đã phủ nhận.

Nếu Lâm Chính thật sự lợi hại như vậy, vì sao trên đường đi luôn im lặng, còn chạy theo mình đến chỗ này?

Nhưng nếu không mạnh thì sao có thể dễ dàng búng đứt dây xích băng của Đoạn Thiên Tường?

Hoa Vi Vi hiểu rõ xích băng này mạnh thế nào. Cho dù các cao thủ cô ta dẫn theo vẫn còn đây, e rằng cũng

không thể chém đứt những sợi xích băng này.

Đoạn Thiên Tường là cao thủ đã bước một chân vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.

“Cậu là ai?”.

Đoạn Thiên Tường hoàn hồn lại, lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nghiêm túc quát hỏi.

“Tôi là ai quan trọng sao?”. 

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Nếu cậu là người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi khuyên cậu hãy bỏ tối theo sáng. Cậu không cần đầu hàng khuất phục tôi, chúng ta có thể làm bạn. Nếu cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên, tôi khuyên cậu mau mau rời khỏi đây, đừng lo chuyện bao đồng!”.

Đoạn Thiên Tường lạnh lùng nói.

Hiển nhiên, ông ta đã nhìn ra Lâm Chính không dễ đối phó.

“Tôi không phải người của Ngũ Phương Băng. Nguyên, tôi cũng không muốn xen vào ân oán giữa chưởng môn Băng Nguyên và ông. Ông muốn tôi đi cũng được, nhưng tôi phải đưa cô ta theol”. Lâm Chính chỉ vào Hoa Vĩ Vĩ, nói.

“Gô ta không đi được!”, Đoạn Thiên Tường nói.

“Thế thì phiền phức rồi, nếu cô ta không thể trở về an †oàn cùng tôi, Ngũ Phương Băng Nguyên ắt sẽ hỏi tội tôi. Nếu tôi chỉ có một mình cũng không có gì phải sợ, nhưng trong Băng Nguyên còn nhiều bạn bè của tôi. Hoa Vi Vi mà chết, bọn họ chắc chăn sẽ bị hại chết bởi đám người Băng Nguyên đang trong cơn giận. Vì vậy, tôi phải bảo đảm cô ta trở về bình an!”.

“Cậu đừng cố chấp ngang bướng! Cậu là cái thá gì, cậu xứng được mặc cả với tôi sao? Tôi nói cậu biết, tôi muốn giết cậu chỉ cần một cái búng tay, để cậu đi là vì không muốn lãng phí sức lực với cậu mà thôi! Mau cút đi! Nếu không, tôi sẽ giết cậu trước!”.


Hoa Vi Vi muốn đuổi theo, nhưng vô ích, những sợi xích băng đó giống như mọc rễ trên mặt đất, cô ta hoàn toàn không chạy thoát được.

Cô ta bất lực nhìn về phía Lâm Chính.

Bây giờ chỉ có thể gửi gắm tất cả hi vọng của mình lên người này.