Ngu Sơn Thủy sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ý của Vương Nhất Thánh.
Ông ta đanh mắt lại, nhỏ giọng nói: "Vừa nấy tôi đã đi nghe ngóng, đây là một thế tộc siêu bá chủ, những người chúng ta nhìn thấy lúc trước chỉ là một đám lâu la, chúng ta dư sức đối phó. Nhưng những thế tộc siêu bá chủ kiểu này đều có không chỉ một cường giả cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên, e rằng chỉ dựa vào chúng ta thì không thể đánh lại được, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?", Vương Nhất Thánh ngoảnh sang hỏi.
"Tôi nghe nói thế tộc siêu bá chủ rất có khả năng có Lục Địa Thần Tiên, tuy bọn họ không lộ mặt, nhưng không thể loại trừ khả năng này", Ngu Sơn Thủy trầm giọng đáp.
'Vương Nhất Thánh gật đầu: "Tôi cũng từng nghe nói, nhưng không loại trừ khả năng đây là lời đồn do các thế tộc siêu bá chủ cố ý tung ra, để khiến kẻ thù khiếp sợ và củng cố địa vị của mình. Cảnh giới Lục Địa Thần Tiên khủng khiếp đến mức nào chứ, đâu dễ đạt được như vậy? Mười nghìn người cảnh giới Bán Lục Địa Thần Tiên còn chưa chắc có được một Lục Địa Thần Tiên! Tuy vực Diệt Vong là khu vực có nhiều người võ công cao cường, nhưng thứ này đâu thể nói có là có được?".
"Mong là Ngũ Phương Băng Nguyên không xuất hiện sự tồn tại đáng sợ như vậy", Ngu Sơn Thủy cười khổ.
"Yên tâm, chắc là không có đâu, nếu đúng là có cường giả hung hãn như vậy, thì cần gì phải lao tâm khổ tứ thành lập liên minh thảo phạt Thiên Thần Điện?".
"Cũng phải".
Đúng lúc hai người đang bàn tán, thì Lâm Chính đi ra.
"Cậu Lâm!. Hai người vội đi tới nghênh đón. Đám Dục Chấn Thiên cũng xúm tới.
"Cậu Lâm, con gái tôi sao rồi?", Dục Chấn Thiên ôm quyền hỏi.
"Yên tâm, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi, cô ấy nghỉ ngơi một thời gian là sẽ bình phục”.
Lâm Chính bình thản đáp. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu Lâm, lần này may nhờ có cậu, nếu không nhà họ Dục chúng tôi gặp đại nạn rồi".
Dục Chấn Thiên cúi thấp người với Lâm Chính. "Không có gì".
Lâm Chính bình thản đáp, nhìn chăm chằm Dục Chấn Thiên.
Với sự hiểu biết của anh về Dục Chấn Thiên, xảy ra chuyện như vậy, chắc không phải ông ta sẽ khuyên nhủ Ái Nhiễm lấy Thiếu Băng Nguyên đấy chứ?
Dù sao Thiếu Băng Nguyên cũng là con trai của Đại trưởng lão trong thế tộc siêu bá chủ.
Nếu Ái Nhiễm có thể lấy người như vậy, thì cũng có lợi ích rất lớn đối với nhà họ Dục.
Nếu là Dục Chấn Thiên trước đây, thì chắc chắn ông †a sẽ nghĩ đủ cách để dâng Ái Nhiễm cho Thiếu Băng Nguyên.
Nhưng tại sao lần này lại một mực bảo vệ Ái Nhiễm, không chịu để Thiếu Băng Nguyên nhúng chàm?
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không hỏi. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
Sau đó mấy người của nhà họ Dục vội vã chạy vào, ai nấy kinh hoàng thất thố, vẻ mặt sợ hãi.
"Gia chủ, đến rồi! Bọn họ đến
"Run rẩy sợ sệt, còn ra thể thống gì hả?". Dục Chấn Thiên lạnh lùng quát: "Ai đến?". "Tôi!".
Không chờ mấy người nhà họ Dục lên tiếng, một tiếng quát lạnh lẽo đã vang lên.
Chỉ thấy một đám người xông vào nơi ở của nhà họ Dục.
Dân đầu là một thiếu nữ tóc dài màu bạch kim, ăn mặc rất nóng bỏng.
Tại sao lại gọi là thiếu nữ?
Bởi vì thoạt nhìn cô ta cùng lắm chỉ mười tám, mười chín tuổi, làn da trắng bóc, quần áo vô cùng hở hang, đôi chân lộ hẳn ra, cộng thêm vóc dáng yểu điệu, nhìn rất hấp dẫn, môi hồng răng trắng, mày sắc như dao, đôi mắt hạnh ngập tràn lửa giận, cứ như muốn ăn thịt người.
Khi nhìn thấy thiếu nữ này, Lâm Chính đã biết cô ta có thân phận bất phàm.
Bởi vì bộ quần áo nhìn có vẻ hở hang của cô ta hình như là áo báu từng được gia trì. Tuy tu vi của cô ta không cao, nhưng có chiếc áo báu này, e là người bình thường rất khó làm cô ta bị thương.
Đây chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể mặc được, cho dù trong mắt Lâm Chính thì nó cũng là bảo bối.
"Nhìn đủ chưa hả?". Hình như thiếu nữ rất ghét những người đàn ông này nhìn mình với ánh mắt háo sắc, sắc mặt vô cùng giận dữ, mắng một câu.
Một số người đàn ông đang có mặt, bao gồm cả Lâm Chính lập tức thu hồi tầm mắt.
"Cô là..."
Dục Chấn Thiên đi tới ôm quyền, dè dặt hỏi.
Tiếng hô như sóng biển.
Lúc này sắc mặt cô gái mới dịu đi, nhưng ánh mắt
vẫn lạnh như băng, đưa mắt nhìn xung quanh: "Ai là Lâm Chính? Mau lăn ra đây cho tôi!".