Được chưởng môn của Ngũ Phương Băng Nguyên đích thân mời về dạy dỗ con trai mình thì sao có thể là người tầm thường được chứ?
"Thưa thầy, người kia chỉ trạc tuổi con mà có thể sánh với thầy sao? Thầy có nhìn nhầm không vậy?".
Hoa Phong Nhân cũng cảm thấy khó tin, nhỏ giọng nói.
"Tuyệt đối không được trông mặt mà bắt hình dong, hành tẩu giang hồ thì đây là tối kị".
Ông lão bình thản nói: "Ngoài ra tôi phải nói với cậu, hai người đứng sau cậu thanh niên đó cũng có thực lực
bất phàm, chỉ e một người trong số họ cũng có thể bất phân cao thấp với tôi".
"Cái gì?".
Lần này thì Hoa Phong Nhân không còn bình tĩnh được nữa.
Hắn nghĩ lại thật kĩ, hình như đúng là như vậy, tuy hai người kia đứng sau Lâm Chính, nhưng cứ như không hề tồn tại, hiển nhiên đối phương đã thu liễm khí tức. Sự tồn tại cao thâm khó dò như vậy thì phải kinh
khủng đến mức nào đây?
"Không ngờ nhà họ Dục nhỏ bé mà lại có ba nhân vật đáng sợ như vậy!".
Hoa Phong Nhân trầm giọng nói.
"Có lẽ bọn họ không phải người của nhà họ Dục, nếu không nhà họ Dục sao có thể là một thế tộc nhỏ vô danh chứ?".
"Chuyện này vẫn phải điều tra rõ ràng đã, nghe đây, lập tức phái người theo dõi nhà họ Dục, có bất cứ động Tĩnh gì phải báo ngay với tôi. Ngoài ra báo với môn vệ, không cho phép người nhà họ Dục rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, rõ chưa?", Hoa Phong Nhân khẽ quát.
"Vâng, cậu cả". Người bên cạnh lập tức ôm quyền, xoay người rời đi. "Anh Hoa, vậy chuyện của em..."
Sắc mặt của Thiếu Băng Nguyên rất khó coi, nghiến răng nói.
"Băng Nguyên, cậu tạm chịu ấm ức đi, chờ tôi điều †ra rõ ràng thân phận của những người này, sẽ lấy lại công bằng cho cậu!".
Hoa Phong Nhân an ủi mấy câu, võ vai Thiếu Băng Nguyên rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt Thiếu Băng Nguyên lạnh tanh, không nói lời nào.
Trở về nơi ở của nhà họ Dục, Lâm Chính lập tức bắt †ay vào việc chữa trị vết thương cho Ái Nhiễm.
Còn chuyện xảy ra ở khu vực hậu cần cũng nhanh chóng lan khắp Ngũ Phương Băng Nguyên.
Tất cả mọi người đều đoán già đoán non người ra tay với con trai Thiếu Băng Nguyên của Đại trưởng lão là ai.
Dục Chấn Thiên nhận được tin này thì sắc mặt rất kém.
Nhưng nghĩ đến việc Lâm Chính bảo vệ Ái Nhiễm thì cũng không nói được gì.
Dục Chấn Thiên vội vàng triệu tập các lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục, bàn bạc đối sách, chuẩn bị rời khỏi đây.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng ở trong đại sảnh, Ngu Sơn Thủy nhìn đám người nhà họ Dục đang bàn bạc như nhìn một lũ hề.
"Đám người của vực Diệt Vong này thú vị thật đấy, đại nhân đã giúp bọn họ xử lý chuyện này, mà bọn họ vẫn như chim sợ cành cong, nực cười thật!".
Ngu Sơn Thủy cười khẽ nói.
"Ý ông là nhà họ Dục?".
"Không chỉ nhà họ Dục, e là có cả chúng ta nữa".