Hoa Phong Nhân bỗng dưng thay đổi thái độ, đương nhiên Lâm Chính cũng đoán được đối phương có mục đích hoặc kiêng dè gì đó.
Thực ra, với tính cách của Lâm Chính thì anh chỉ muốn băm vằm Thiếu Băng Nguyên cho hả giận.
Nhưng Dục Ái Nhiễm vô cùng lo lắng cho anh, cộng thêm người nhà họ Dục vẫn đang ở Ngũ Phương Băng Nguyên. Bây giờ đại khai sát giới thì Lâm Chính có thể bảo toàn tính mạng, nhưng e là người nhà họ Dục không thể toàn thây rút lui.
"Giết loại người này làm gì cho bẩn tay tôi!". Lâm Chính buông tay ra.
Thiếu Băng Nguyên nặng nề ngã xuống đất, trong miệng không ngừng nôn ra máu, sau đó thở hổn hển, †oàn thân vô lực, chỉ có thể năm bất động dưới đất.
Mọi người trợn tròn mắt, tức giận nhìn Lâm Chính.
Nhưng anh coi như không thấy, nhìn Hoa Phong. Nhân nói: "Hi vọng anh có thể làm được những việc đã nói, nhưng tôi phải đưa người nhà họ Dục đi, các anh không được ngăn cản, rõ chưa?".
"Xảy ra chuyện như vậy, các anh ở lại quả thực cũng khó xử, nhưng sau mâu thuần, nhà họ Dục có không ít người bị thương, bây giờ rời đi thì rất bất tiện. Hay là chờ vết thương của bọn họ đỡ hơn thì đi có được không? Tôi cũng cần thời gian để báo cáo với bố tôi!"
Hoa Phong Nhân mỉm cười nói.
Chuyện nhỏ nhặt này thì cần gì phải báo cáo?
E rằng Hoa Phong Nhân đang cố ý kéo dài thời gian nhằm mục đích khác thì có.
Nhưng hắn nói cũng có lý, Ái Nhiễm bị thương nặng, cần phải chữa trị, bây giờ đi cũng không tiện.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, chỉ đành gật đầu.
"Vậy anh mau chuẩn bị những thứ cần thiết để chữa trị đi, tôi sẽ đích thân chữa thương cho bọn họ".
"Được".
Hoa Phong Nhân mỉm cười gật đầu, tuy trong lòng vô cùng căm giận, nhưng không hề để lộ chút nào, lập tức bảo người đi sắp xếp.
Lâm Chính đưa cả đám Ái Nhiễm về nơi ở của nhà họ Dục.
Hoa Phong Nhân đưa mắt nhìn đám người rời đi, nụ cười trên mặt dần biến mất.
"Con chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy cả". Hắn bình thản nói.
"Có lúc chịu ấm ức là vì lợi ích lớn hơn, đây không phải là chuyện xấu!".
Ông lão nói đầy thâm ý. "Học trò đã biết ạ'". Hoa Phong Nhân ôm quyền nói.
"Anh Hoa, tại sao... anh lại thả lũ chó chết đó? Phải giết hết bọn chúng chứ! Giết sạch không chừa một ail".
Đúng lúc này, Thiếu Băng Nguyên cũng đã hoàn hồn, bò từ dưới đất dậy, nghiến răng nghiến lợi gầm lên.
"Băng Nguyên, cậu không sao chứ?”".
Hoa Phong Nhân bình thản hỏi, lông mày hơi nhíu lại.
"Anh Hoa, bọn họ đối xử với em như vậy, sao anh có thể tha cho bọn họ chứ? Lũ người này đáng chết! Cả nhà họ Dục đều đáng chết!".
Ông lão bình tĩnh đáp.
Hơi thở của Thiếu Băng Nguyên trở nên run rẩy, lúc này mới cảm thấy sợ hãi.
Thiếu Băng Nguyên biết rõ ông lão này có thân phận gì.