Nơi đó nằm ở một góc phía Tây Nam của thành băng.
Ở đây không có phòng ốc xây bằng gạch băng, chỉ dựng một số lều vải đơn giản.
Khi Lâm Chính lại gần thì chỉ nhìn thấy vài ba người nhà họ Dục, hơn nữa toàn là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, không thấy bất cứ ai trong số lãnh đạo cấp cao của nhà họ Dục.
Lâm Chính nhíu mày, cảm giác không ổn lắm, đi thẳng tới.
“Đại nhân, cậu tìm ai?”.
Một bà lão lập tức đi tới chào đón, mỉm cười hỏi.
“Chào bà, tôi tìm cô Ái Nhiễm, cô ấy đang ở đâu?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ái Nhiễm ấy à?”.
Bà lão kinh ngạc, sau đó cười gượng: “Ái Nhiễm không có ở đây, không phải nó được Phó đại nhân mời đi làm việc gì đó rồi sao?”.
“Phó đại nhân? Phó đại nhân nào?”.
Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Cậu không phải người của Ngũ Phương Băng Nguyên phải không?”.
Bà lão lộ vẻ nghỉ hoặc. “Tôi là Lâm Chính, bà có nghe tới tên tôi chưa?”.
“Lâm Chính? Chẳng lẽ cậu là... Lâm đại nhân ở ngoại vực đó sao?”.
Bà lão giật mình, đột nhiên rơi nước mắt, vội vàng nắm lấy tay Lâm Chính, nói: “Lâm đại nhân, cuối cùng cậu cũng đến!".
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lâm Chính lập tức hỏi han.
“Lâm đại nhân, cầu xin cậu giúp nhà họ Dục chúng tôi! Nhà họ Dục chúng tôi nay đã vào miệng hổ, khó mà thoát thân!".
Bà lão che mặt khóc lóc, tâm trạng kích động.
Lâm Chính mặt lạnh băng, yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng biết đầu đuôi sự việc.
Hóa ra ban đầu nhà họ Dục cũng được xếp vào trận doanh đỡ đạn giống với Hổ Tiếu Tông.
Dù sao thực lực của nhà họ Dục cũng không tính là mạnh.
Chuyện này Lâm Chính đã đoán trước được.
Nhưng không ngờ trong một lần tình cờ, con trai của Đại trưởng lão Ngũ Phương Băng Nguyên là Thiếu Băng Nguyên gặp gỡ Ái Nhiễm, vừa gặp đã yêu, cộng thêm thể chất đặc biệt của Ái Nhiễm, Thiếu Băng Nguyên bèn muốn cưới Ái Nhiễm làm vợ.
Ái Nhiễm từ chối ngay.
Thiếu Băng Nguyên bèn dùng các thủ đoạn chèn ép, buộc Ái Nhiễm phải nghe theo.
Ái Nhiễm và nhà họ Dục đều cố hết sức chống cự.
Theo nhà họ Dục, Ái Nhiễm là hoa đã có chủ, sao có thể bị Thiếu Băng Nguyên làm dơ bẩn?
Thế là Thiếu Băng Nguyên sử dụng thế lực trong tay không ngừng gây khó dễ cho nhà họ Dục. Không những điều nhà họ Dục đến tuyến đầu của trận doanh xung phong, mà thời gian này còn ép nhà họ Dục ngày đêm không nghỉ chế tạo vũ khí, luyện chế đan dược cho Ngũ Phương Băng Nguyên.
Ngoài người già yếu trong nhà họ Dục, hầu như tất cả mọi người đều phải làm việc suốt ngày đêm, không ai dám lười biếng.
Lâm Chính gật đầu, nói vời bà lão: “Bà có biết bây giờ bọn họ đang ở đâu không? Gó dẫn tôi tới đó được không?”.
“Chuyện đó... Lâm đại nhân, không đi được đâu. Hay là cậu đợi ở đây, bọn họ làm việc xong sẽ quay lại”, bà lão nói.
Đúng lúc đó, một người của nhà họ Dục đột nhiên chạy vội đến, sốt ruột hô lên.
“Bà ơi, không hay rồi! Có chuyện rồi!".