Rời khỏi quán rượu, ba người lại đi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng đến gần Ngũ Phương Băng Nguyên.
Lúc này, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh cóng.
Xung quanh tuyết trắng xóa, hoa tuyết bay lơ lửng, dường như đã đến vương quốc tuyết.
Sau khi ba người đi trên đống tuyết dày, trèo qua ngọn núi bàng bạc, tầm nhìn trở nên khoáng đạt hơn.
Ở phía sau núi lớn là một vùng băng nguyên rộng lớn.
Đáng kinh ngạc là trên băng nguyên có nhiều kiến trúc được xây bằng băng.
Cái nào cái nấy vô cùng đẹp mắt, giống như tuyệt tác của thiên nhiên.
“Ở đây là Ngũ Phương Băng Nguyên sao?”.
“Đẹp thật!”.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy kích động.
Lâm Chính nhìn ra xa xa, phát hiện trên băng nguyên đầy những người, xung quanh cũng có nhiều đội ngũ đến đóng quân ở băng nguyên.
“Gác người là ai?”.
Đúng lúc đó, vài bóng người mặc áo trắng, khoác áo choàng trắng đi đến gần, bao vây ba người họ.
Một trong số những người đó tay cầm trường kiếm chĩa về phía Lâm Chính, quát hỏi.
“Chúng tôi đến tìm nhà họ Dục”. Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng trả lời.
“Tìm nhà họ Dục? Các người là người nhà họ Dục?”, người đó nhíu mày hỏi.
“Không phải, chúng tôi chỉ là bạn của người nhà họ
Dục”. “Thế à? Vậy được, các người vào đi!". Mắt người đó lóe lên tia sáng, đột nhiên thu kiếm lại, mỉm cười nói.
Lâm Chính nắm bắt được sự thay đổi nho nhỏ của người đó, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu, bước lên băng nguyên.
Một tường băng cao cao xuất hiện trong tâm mắt ba người, nhiều thủ vệ áo trắng đứng canh trên tường thành. Vài chiếc bàn đặt trước cửa thành, ai đi vào thành đều phải nán lại đó một lúc.
“Các người từ đâu đến?”.
Lúc Lâm Chính đến gần, người đứng trước bàn lấy giấy ra, dường như muốn ghi lại thông tin của họ.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều nhìn về phía Lâm Chính, không biết nên trả lời thế nào, dù gì bọn họ cũng là người ngoại vực.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Chúng tôi là người của Thanh Huyền Tông, đến tìm người nhà họ Dục!”.
“Tìm người?”.
Người đang cầm bút viết chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn ba người họ, khinh thường nói: “Đến với Ngũ Phương Băng Nguyên chỉ có một việc là gia nhập liên minh, cùng thảo phạt Thiên Thần Điện. Cậu đến đây tìm người cái gì? Muốn tìm thì cút ra ngoài mà tìm!”.
Người đó lạnh lùng nói, tiếp tục viết.
Chẳng mấy chốc, thông tin đã được ghi xong, ba người đi vào trong thành.
Sau khi hỏi người qua đường, Lâm Chính nhanh chóng tìm được nơi đóng quân của người nhà họ Dục.