“Khốn nạn!".
Đỉnh Chính Nghĩa đỏ bừng mặt, siết chặt năm đấm.
“Bố, nhà chúng ta không sợ Dương Hoa, anh ta muốn ra tay thì cứ việc, chúng ta cùng lắm cá chết lưới rách".
Đinh Dương vội nói.
“Nói phải, muốn cạnh tranh thì cứ việc, xem thủ đoạn của ai hơn!”.
Định Chính Nghĩa lạnh lùng nói, ánh mắt nóng bỏng.
Nhưng Quách Hưng Hải ở cạnh lại nói một câu: “Ông Đinh, e là thần y Lâm sẽ không cạnh tranh kinh doanh với ông, tôi đề nghị ông nên tìm cậu ta nói chuyện thì tốt hơn”.
”Vì sao?".
Đỉnh Chính Nghĩa đột nhiên quay đầu, nhíu mày hỏi.
Quách Hưng Hải lắc đầu: “Ông Đinh, ông mới chỉ nhìn thấy một thân phận của thần y Lâm, thật ra cậu ta không những là người nắm quyền của Dương Hoa ở Giang Thành, mà còn có một thân phận đáng kinh ngạc khác! Ông không thể đắc tội!".
“Thân phận gì?”.
Đinh Chính Nghĩa sửng sốt.
“Long soái của Long Quốc!”.
Quách Hưng Hải nói.
Với vai trò sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chủng, rõ ràng Quách Hưng Hải rất linh thông tin tức ở mặt này.
Nghe được lời đó, vẻ mặt Đinh Chính Nghĩa trắng bệch.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là công ty gọi tới.
“Chuyện gì?”.
Đinh Chính Nghĩa cảm giác có gì đó không ổn, cẩn thận hỏi.
“Chủ tịch Đinh, vừa nhận được tin Dương Hoa đột nhiên dừng hợp tác với chúng ta!”.
“Không hợp tác thì không hợp tác, cùng lắm bỏ thị trường của Dương Hoal”.
Đinh Chính Nghĩa nói.
“Chủ tịch Đinh, ngoài ra bên phòng cháy chữa cháy, đốc công, thị trường đều gọi tới công ty, nói rằng muốn điều tra công ty”.
“Phó chủ tịch cũng nhận được điện thoại, ông ấy bị cưỡng chế triệu tập đến đồn cảnh sát tiếp nhận điều trai”.
“Chủ tịch Đinh, có lẽ có ai đó đang chơi công ty chúng ta, chủ tịch phải mau về đây đi!".
Hết tin này đến tin khác truyền vào tai Đinh Chính Nghĩa.
Định Chính Nghĩa ngẩn người một lúc lâu mới run rẩy nói: “Dương à... Xem ra... phải mau chóng tổng hợp gia sản nhà chúng ta thôi.
“Làm gì ạ?”. “Gửi!".
Đinh Chính Nghĩa nói: “Gửi đến Hội Chữ thập đỏ, quyên góp hết! Quyên góp hết!”.