“Về”.
Đinh Chính Nghĩa sửng sốt một lúc, lập tức mừng rỡ: “Chủ tịch Lâm quả nhiên rộng lượng! Lần này đều lỗi của chúng tôi, hôm khác tôi sẽ đến cửa tạ lỗi, đền tội với Chủ tịch Lâm!”.
Ông ta nói xong thì kéo Đinh Dương đi.
Nhưng Lâm Chính lại bình thản lên tiếng: “Các ông không cần đến cửa xin lỗi, bởi vì dù có xin lỗi thế nào, tôi cũng không thể tha cho các người!".
Nói xong, Định Chính Nghĩa vừa định rời khỏi giật mình, quay đầu nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, lời này... có ý gì?”.
“Tôi bảo các người đi không phải là thả các người, mà là muốn các người quay về chuẩn bị trước! Từ hôm nay trở đi, Dương Hà sẽ là kẻ địch của tôi”.
Lâm Chính sờ túi, lấy một hộp thuốc ra.
“Chủ tịch Lâm, không cần phải vậy chứ? Vì một chuyện nhỏ này mà dẫn tới cuộc chiến giữa hai tập đoàn lớn? Cậu biết chúng ta thật sự đấu với nhau sẽ có kết quả gì không? Tôi thừa nhận Dương Hà không bằng Dương Hoa, nhưng khi cạnh tranh với nhau, ngoại trừ thương gân động cốt, khiến Dương Hoa tổn thất lớn thì sẽ không có kết quả nào khác, cần gì phải làm vậy?”.
Đinh Chính Nghĩa nghiêm nghị, hạ thấp giọng nói.
Ông ta đã hạ thấp mình nể mặt Lâm Chính, nhưng nhìn thái độ của của Lâm Chính vẫn không định tha cho ông ta, sao ông ta có thể tiếp tục cúi mình?
“Chuyện nhỏ?”.
Lâm Chính cười nhạt: “Ông có biết con trai ông đã làm chuyện gì không?”.
Đinh Chính Nghĩa nhíu mày, nhìn sang con trai mình.
Đỉnh Dương có đức tính gì, người làm bố như ông ta sao có thể không hiểu, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
“Mày đã làm gì? Thành thật khai ra cho bối”. Đinh Chính Nghĩa nói.
“Bố, con... con cũng chẳng làm gì, con chỉ... con chỉ cầu hôn vợ anh ta mà thôi...
Đinh Dương lắp bắp. Nghe được lời này, Đinh Chính Nghĩa tái mặt.
“Ông chủ Đinh, ông nói xem chuyện này là chuyện nhỏ sao?”.
Lâm Chính hút một hơi thuốc, hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
Đinh Chính Nghĩa im lặng một lúc, nhìn sang Lâm Chính, nói: “Vậy Chủ tịch Lâm, cậu muốn xử lý chuyện này thế nào?”.
“Con trai ông vô pháp vô thiên như vậy chỉ vì ỷ vào người bố tốt như ông, ỷ vào gia đình nhiều tiền, cho nên tôi phải trị tật xấu này của anh ta! Tôi cho ông một cơ hội, quyên góp hết tất cả tài sản của nhà họ Đinh các ông. Nếu ông có thể làm đến mức đó, nhà họ Đỉnh các ông sẽ bình an vô sự!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
không sợ Dương Hoa các cậu, có giỏi thì chơi đi!”.
Định Chính Nghĩa gào lên, tức đến mức gần như sắp nổ tung.
Nhưng Lâm Chính không ngoảnh đầu mà rời đi.