“Từ đầu tới cuối tôi không hề chạy nhỉ? Nói đi cũng phải nói lại, thật ra tôi cũng định đi tìm anh đây”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đường nhìn tùy ý lướt qua Đinh Chính Nghĩa, sau đó không quan tâm nữa.
Có lễ trước mặt hai người thầy Hồ, cô Triệu, Đinh Chính Nghĩa là nhân vật quyền thế tiền tài cao ngất, nhưng đối với Lâm Chính mà nói lại không đáng nhắc tới.
“Tìm tôi tính sổ sao? Hừ, bố tao ở đây, mày còn dám động vào tao? Mày là cái thá gì chứ?”.
Đinh Dương lạnh lùng nói. “Bố anh là ai?”.
“Mày...".
Đinh Dương tức giận.
“Thú vị đấy, chàng trai trẻ, cậu còn ngông cuồng hơn tưởng tượng của tôi nhiều!".
Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nhìn Lâm Chính, nhưng không khách sáo, phất tay: “Dạy cho thằng nhóc đó biết phải nói chuyện như thế nào!”.
“Vâng, ông chủ
Đám tay chân xông lên ra tay với Lâm Chính.
Thầy Hồ hoảng hốt.
“Mau đi mời chủ tịch hội đồng trường, mời cả ông hiệu trưởng đến đây!".
Thầy Hồ nói với cô Triệu.
Cô Triệu hoảng hốt, lập tức quay đầu chạy đi, nhưng chưa chạy được bao lâu đã bị đám tay chân ngăn lại.
“Bà nên thành thật ở lại đây đi, đợi tôi giải quyết xong chuyện này lấy lại công đạo cho con trai tôi, tôi sẽ đích thân đi gặp Chủ tịch Trịnh!”.
Đinh Chính Nghĩa lạnh lùng nói.
“Nếu ông làm gì bậy bạ, tôi... tôi sẽ gọi cảnh sát đấy,
Cô Triệu hoảng hốt.
“Bà cứ việc gọi, cảnh sát đến đây trách tội tôi sẽ chịu, bồi thường bao nhiều sẽ bồi thường bấy nhiêu!”, Đinh Chính Nghĩa nói.
Cô Triệu không còn cách nào khác.
Lâm Chính lướt người đi, vừa đấm vừa đá. Rầm rầm rầm... Những tiếng động nặng nề vang lên.
Đám tay chân lao về phía Lâm Chính ngã xuống đất, không thể động đậy được nữa.
“Gái gì?”. Bố con Đinh Chính Nghĩa tròn mắt nhìn.