Định Chính Nghĩa mắng chửi, xua tay, hét: “Dẫn đường. Tôi muốn đích thân đi gặp thằng chó dám đánh con trai tôi”.
"Vâng"
“Bố, con lập tức đưa bố đi”.
Đôi mắt Định Dương sáng rực, vội vàng đi đầu dẫn đường.
Chẳng mấy chốc, cả đoàn người rời khỏi phòng y tế.
Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên căng thẳng, không đi theo, mà lấy điện thoại gọi cho Đồ Hà.
Điện thoại reo rất lâu mới có thể kết nối. "Aj2" Trong điện thoại phát ra giọng nói yếu ớt của Đồ Hà.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người đánh cậu chủ rốt cuộc là ai?”
Người đàn ông trung niên trầm giọng chất vấn.
“Đồ Hà vừa nghe, giọng điệu run rẩy, vội vàng hỏi: “Các ông đến Sa Thị rồi sao?”
“Vệ sĩ của cậu chủ gọi điện thông báo cho ông Đinh, nói cậu chủ bị người ta đánh thừa sống thiếu chết, ông Đinh vô cùng tức giận, lập tức dẫn người tới Sa Thị”.
“Vậy ông chủ đâu?”
“Bọn họ... đã đi tìm người kia tính sổ rồi”.
Người đàn ông trung niên ngập ngừng nói, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
“Toang rồi. Tất cả toang hết rồi. Mau bảo ông chủ quay lại, nếu không mọi thứ sẽ kết thúc”.
Đồ Hà hét lên thảm thiết, gần như gào khàn cả giọng.
“Đồ Hà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người kia có lai lịch thế nào?”
Đàn ông trung niên vội hỏi.
“Người đó... là thần y Lâm ở Giang Thành”. Đồ Hà suy sụp, hét lên.
"Cái gì?"
Đầu óc của người đàn ông trung niên trở nên trống rỗng.
Đồ Hà hét toáng lên.
Người đàn ông trung niên không dám chần chừ nữa, lao như điên ra khỏi phòng y tế.