Tô Nhu và Lâm Chính ngồi trên ghế tham dự.
Hôm nay tâm trạng của Tô Nhu rất tốt, nhưng sự lo lắng lại hiện lên trên đôi chân mày của cô.
Lâm Chính biết rằng cô vẫn đang lo lắng cho chuyện của Đinh Dương.
Nếu chuyện này không được giải quyết thì dù Lâm Chính có chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho cô, cô cũng chỉ có thể vui vẻ một lúc mà thôi.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lập tức đứng lên: “Tô Nhu, em ở đây xem biểu diễn với Văn Tịnh đi, anh đi vệ sinh một lát”.
"Lâm Chính, hay em đi chung với anh nhé?”
Tô Nhu hơi do dự nói.
“Anh là một thằng đàn ông đi vệ sinh, em đi theo làm gì?"
Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Vậy... Vậy anh cẩn thận nhé, nếu tên Đinh Dương lại giở trò mờ ám gì thì anh phải nhanh chóng trở lại đây, chúng ta cùng đi tìm thầy Trịnh tìm cách giải quyết”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Thật ra cô đã hạ quyết tâm sau khi buổi lễ kỷ này kết thúc sẽ đến nhờ Trịnh Minh Vỹ giúp đỡ giải quyết vấn đề này.
Dù sao sau nhiều lần tiếp xúc đó, cô nhận ra Trương Minh Vỹ vẫn luôn bảo vệ đám sinh viên cũ như cô... “Được!”
Lâm Chính mỉm cười rồi xoay người đi ra khỏi hội trường.
Lúc này Đinh Dương đang nằm ở trong phòng y tế của trường để được băng bó.
Nhân viên y tế cau mày khi kiểm tra răng miệng của Đinh Dương .
“Mất tám cái răng, phải đến phòng khám nha khoa để trồng lại, nếu không thì ngay cả việc ăn uống cũng sẽ trở thành vấn đề”.
“Khốn nạn!”
Đinh Dương vừa tỉnh lại đã nghe những lời này, anh †a lập tức đẩy nhân viên y tế ra rồi liếc nhìn các vệ sĩ, hét toáng lên: “Bố tôi đã tới chưa?”
“Cậu chủ yên tâm, lúc nghe tin cậu chủ xảy ra chuyện, ông chủ đã ngay lập tức dẫn người tới đây rồi, chắc là không bao lâu nữa sẽ tới trường!", tên vệ sĩ vội vàng đáp.
“Được!” Đôi mắt Định Dương hiện lên vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào nhân viên ý tế, nói: “Nghe đây, lát nữa khi bố tôi tới đây! Anh phải nói tình trạng của tôi cực kỳ nghiêm trọng, biết chưa hả? Cứ nói rằng tất cả xương trên người tôi đều bị gãy, chấn động não rất nặng! Hiểu rõ chưa?”
“Ơ... Em sinh viên, sao tôi có thể nói như thế chứ? Đó là việc làm trái với đạo đức nghề nghiệp của tôi!”
Nói xong lập tức đứng lên rời đi.
“Mẹ kiếp, sao hôm nay gặp toàn mấy thằng ngu không vậy?”
Định Dương tức giận chỉ có thể chỉ vào một vệ sĩ nói: “Đi ra ngoài tìm một người tới đây, mặc áo blouse vào rồi giả làm nhân viên y tế cho tôi! Nói với người đó, cứ nói tôi chưa chết nhưng vết thương của tôi cực kỳ thê thảm, sắp chết tới nơi rồi".
“Vâng! Thưa cậu chủ!”