Hương thơm của biển hoa nở rộ lại tràn ngập, triệu chứng của các nữ sinh đều đã hết.
Toàn bộ khung cảnh trở lại như trước.
Bên trong biển hoa, Lâm Chính vươn tay về phía Tô Nhu.
Cơ thể mảnh mai của Tô Nhu run rẩy, hai má ửng hồng, cô vô thức đi vào biển hoa, đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên bàn tay to lớn của Lâm Chính.
“Thích không?” Lâm Chính khẽ mỉm cười. “Anh làm như thế nào vậy?”
Tô Nhu nhìn những bông hoa rực rỡ ở xung quanh, thì thầm hỏi nhỏ.
Những bông hoa ở biển hoa này còn đẹp và rực rỡ hơn nhiều so với biển hoa của Đinh Dương.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao? Hoa trong biển hoa của Đinh Dương là hoa ảo giác, loài hoa này cực kỳ hiếm, chúng sống ở vùng đầm lầy cùng với những loài hoa ăn thịt người khác. Ở xung quanh khu vực hoa ảo giác thường có rắn độc, những bông hoa chịu trách nhiệm tỏa hương để thu hút người hoặc động vật tới gần, đợi đến khi họ bị hương thơm của loài hoa này làm cho điên cuồng và bất an thì rắn độc sẽ bất ngờ tấn công giành lấy thức ăn”.
“Mà hoa ảo giác có thể nở hai chỉ cần sử dụng một loại nước thuốc đặc biệt tưới lên là có thể làm cho loài hoa này nở lần hai. Mùi thơm của lần nở hoa thứ hai này không chỉ có thể giải độc cho mùi thơm của lần nở đầu tiên mà nó còn có thể giúp chúng trở nên đẹp hơn nữa. Lúc nãy khi anh tới đây đã rãi loại thuốc đặc biệt đó lên khắp biển hoa này để ép chúng nở lần hai”.
Lâm Chính giải thích.
Dĩ nhiên nói là vậy, thực tế Lâm Chính đâu có loại nước thuốc đặc biệt gì đó chứ? Anh chỉ dựa vào sức mạnh phi thăng để ép cho hoa ảo giác nở lần hai mà thôi.
Tô Nhu chợt hiểu ra.
Cô nhìn những đóa hoa rực rỡ ở xung quanh, trong lòng cảm thấy vui vẻ: “Lâm Chính, anh đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Bố mẹ hiểu lầm anh quá sâu nhưng thật sự mà nói anh là một người rất lợi hại”.
“Dần dần em cũng sẽ hiểu rõ anh thôi”.
Lâm Chính cười nói.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Lúc này Trịnh Minh Vỹ dẫn theo rất nhiều giáo viên và nhân viên bảo vệ lao vào hội trường.
Thấy tất cả sinh viên đều bình an vô sự, Trịnh Minh Vỹ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ai đã làm chuyện này vậy? Tại sao lại làm hội trường rối tung lên hết thế? Sao hai người lại đứng ở trong đó? Đi ra ngay cho tôi, dọn sạch chỗ này luôn!”
Một giáo viên nhìn thấy Lâm Chính và Tô Nhu ở bên trong biển hoa, còn cho rằng biển hoa đó là do Lâm Chính đặc biệt chuẩn bị để thể hiện tình yêu của mình với Tô Nhu, do đó đột nhiên nổi giận.
Trương Minh Vỹ vẫn kiên trì nói rồi lén lau mồ hôi.
Lâm Chính liếc Trương Minh Vỹ nhưng không nói gì.
Lễ kỷ niệm thành lập trường đã diễn ra theo dự kiến.