Lâm Chính khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía biển hoa.
Tô Nhu mơ hồ, không biết Lâm Chính muốn làm gì.
Lúc này, các bạn học nữ bị ảnh hưởng bởi mùi hoa đó đã xuất hiện các phản ứng khó chịu.
Có người cười một cách điên cưồng, có người vẻ mặt đờ đần, có người ôm đầu giống như vô cùng đau đớn.
Tất cả các bạn nam tại hiện trường đều hoảng sợ.
Không ít người câm điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu, còn có người chạy đi thông báo cho nhà trường.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chi thấy Lâm Chính một thân một mình đi trong biển hoa, nhìn xung quanh, sau đó xoay người bình tĩnh nhìn Tô Nhu.
Bốn phía của biển hoa là đám đông náo loạn la hét chói tai.
Lâm Chính đứng một mình, yên tĩnh không tiếng động, bên trong và bên ngoài biển hoa giống như hai thế giới.
Tô Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Chính, cảm thấy khung cảnh này thật yên lặng, bình thản.
“Tiểu Nhu, biển hoa này là anh tặng cho em”.
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Tô Nhu mờ mịt, không hiểu cho lắm.
Nhưng giây tiếp theo.
Lâm Chính đột nhiên giậm chân.
Ầm.
Tất cả những bông hoa trong biển hoa đột nhiên bị gãy cánh, những cành hoa lại mọc ra những bông hoa đầy màu sắc.
Vạn vật lại khôi phục lại như cũ.
Hoa tươi lần này nở rộ đẹp hơn lúc trước rất nhiều, rực rỡ hơn, bắt mắt hơn.
Cánh hoa bị rụng giống như mưa phùn, lơ lửng trên hội trường.
Lâm Chính đứng trong biển hoa rực rỡ, yên tĩnh dịu dàng, giống như hòa với biển hoa thành một thể.
Cánh hoa đầy trời từ từ rơi xuống, không dính vào. người mà nhẹ nhàng xoay tròn xung quanh anh.
Giờ khắc này, các nơi khác của hội trường đều trở nên mờ nhạt.
Chỉ có hoa tươi đầy trời cùng người trong biển hoa, soi sáng lẫn nhau, chiếu sáng rực rỡ như ánh sáng của vị thần.
Nếu năm xưa tôi là Thanh Đế thì sẽ cho hoa đào nở rộ cũng một chỗ.