Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4232: Coi như là vậy đi




Trong lòng Tô Nhu bỗng cảm thấy chờ mong một cách khó hiểu.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, lại cầm một cây châm bạc khác đâm vào bên cạnh cổ của Văn Tịnh.

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Văn Tịnh dần dần khôi phục lại, hơi thở dồn dập và nhịp tim cũng trở lại bình thường.

Cô ta ngồi xuống ghế, có vẻ hơi mệt mỏi.

Tô Nhu vội vàng kéo cô ta lại.

“Văn Tịnh, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?”

“Vẫn... vẫn ổn, chỉ là đột nhiên cảm thấy rất mệt, cảm giác giống như đã chạy đường dài vậy”, trong lòng Văn Tịnh còn cảm thấy sợ hãi, cô ta sờ ngực mình, cảm thấy mờ mịt: “Vừa nãy rốt cuộc là sao vậy?”

“Chúng ta bị Đinh Dương bày mưu hãm hại”.

Tô Nhu tức giận nói cho Văn Tịnh nghe những gì mà Lâm Chính đã nói với cô.

Văn Tịnh tức giận: “Tên Đinh Dương này đúng là đê tiện bỉ ổi, hạ tiện dơ bẩn. Lại có thể sử dụng thủ đoạn này. Hắn đúng là không phải là người”.

“May mà chồng mình biết một chút về y thuật, cũng làm việc khá lâu trong phòng khám Đông y của bạn thân mình, cho nên biết cách để chữa khỏi những triệu chứng này, nếu không hôm nay e rằng chúng ta đã gặp nạn rồi”. Tô Nhu cười nói.

Đôi mắt Văn Tịnh lấp lánh: “Tiểu Nhu, hóa ra chồng cậu là bác sĩ hả?”

“Ừ... Coi như là vậy đi”. Tô Nhu nặn ra một nụ cười nói.

“Ôi, mình nhớ hình như cậu ở Giang Thành phải không?”

Lúc này, đột nhiên Văn Tịnh nhớ ra gì đó, phấn khích hỏi: “Ở Giang Thành chỗ các cậu có phải có một bác sĩ rất giỏi tên là thần y Lâm không? Trên mạng nói anh ấy là bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, chồng cậu cũng họ Lâm, chẳng lẽ chồng cậu chính là thần y Lâm danh tiếng lừng lẫy ở Giang Thành đó?”

Vừa nói xong, Lâm Chính giật nảy mình.

Vẻ mặt Tô Nhu cười gượng nói: “Văn Tịnh, chồng mình không phải là thần y Lâm đâu, cậu đừng hiểu lầm”.

“Vậy sao?”


Văn Tịnh cảm thấy thích thú, đuổi theo Tô Nhu hỏi đông hỏi tây.

Nhưng hiển nhiên Tô Nhu không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, nên lập tức nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, triệu chứng của hai người bọn em đã thuyên giảm, vậy những bạn học khác thì sao? Anh... Anh có thể chịu khó giúp bọn họ điều trị được không?”

“Vấn đề này không lớn, nhưng anh đã nói rồi, anh phải tạo cho em một niềm vui bất ngờ trước đã”.