Đỉnh Dương mất kiên nhẫn, đạp ông Hà một cước, quát: “Kéo bộ xương già này ra cho tôi!”
“Vâng ạI” Hai tên vệ sĩ chạy tới. “Cút”.
Ông lão điên cuồng vùng vẫy, nhưng không làm được gì.
Ông ta có nghiên cứu về lĩnh vực y dược, nhưng đánh không lại mấy tên vệ sĩ có võ này, ông ta lập tức bị kéo mạnh đi.
Lâm Chính thấy vậy, yên lặng lắc đầu: “Có lẽ anh đã tự tay phá hủy tia hy vọng cuối cùng của mình rồi”.
“Anh nói bậy nói bạ cái gì đó? Thằng kia, anh thật sự cho rằng tôi không đối phó được anh sao?”
Đỉnh Dương nói rồi vung tay lên, vệ sĩ xung quanh xông lên lần thứ hai.
“Lâm Chính! Cẩn thận!”
Tô Nhu hét lên, cô vô thức muốn túm Lâm Chính về phía sau.
Nhưng cô không kéo được Lâm Chính.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn đám vệ sĩ đó, ngón tay anh đột nhiên hơi vung lên, chùm tia sáng như sao băng phóng ra từ ngón tay anh, đánh chính xác vào bụng của nhóm vệ sĩ.
Trong phút chốc, tất cả vệ sĩ đều ôm bụng ngồi xuống, đứng dậy không nổi.
Đinh Dương ngạc nhiên: “Các anh đang làm gì thế? Sao còn không nhanh chóng xử lý thằng chó này cho. tôi?”
“Không được rồi cậu chủ ơi, tôi... tôi đau bụng...”
“Tôi cũng vậy .. không được, sắp ra đến nơi rồi..."
“Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh ở đâu?”
Tất cả vệ sĩ đều run rẩy, nhanh chóng chạy ra ngoài hội trường.
Nhưng những người này vừa chạy ra ngoài hội trường, đã vang lên tiếng thét chói tai.
“Ôi” “Mẹ kiếp..."
“Phọt ra ngoài rồi sao?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Có phải do anh giở trò không?”
Đỉnh Dương tỉnh táo lại, oán hận trừng Lâm Chính. “Tôi giở trò đó, thì sao nào?”
Lâm Chính đi về phía Đinh Dương, đôi mắt vô cùng lạnh lùng.