Hội trường của trường học là tòa kiến trúc phong cách châu Âu cực lớn và bề thế.
Lúc này bên trong hội trường có không ít học sinh. Có những người mang trang phục rất kỳ lạ đang chuẩn bị đạo cụ biểu diễn. Còn có rất nhiều học sinh đang trang trí cho hội trường.
Nhưng điều khiến người khác phải chú ý đó chính là dàn siêu xe đỗ hai bên. Hơn nữa lại cùng màu. Có tầm 10 chiếc như thế. Cốp xe được mở ra, những người đàn ông mặc vest đen đeo kính đang vận chuyện thứ gì đó từ †rong cốp xe ra.
“Đây cũng là do học sinh trường sắp xếp sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Các buổi lễ của trường phần lớn đều do học sinh sắp xếp. Chắc học sinh nào đó nhà có điều kiện chuẩn bị”, Tô Nhu cũng cảm thấy hoang mang.
“Cũng có thể đó là sự bất ngờ mà Đinh Dương chuẩn bị cho em cũng không chừng”, Lâm Chính cười nói.
“Có trẻ con mới cần sự bất ngờ của anh ta”, Tô Nhu hừ giọng, trừng mắt với Lâm Chính.
“Có người lại chẳng biết làm thế bao giờ".
Lâm Chính á khẩu, cười lúng túng: “Sẽ có, sế có thôi?”
“Ấy, Tô Nhu à?”, đúng lúc này một giọng nói vui mừng vọng tới.
Tô Nhu quay lại nhìn, cô mừng rỡ: “Văn Tịnh à?”
“Ấy, đúng là Tô Nhu rồi, giờ cậu còn đẹp hơn trước kia nữa”, cô gái tên Văn Tịnh kéo tay Tô Nhu với vẻ kích động
Lâm Chính nhìn chăm chú. Cô gái tóc ngắn này giống Tô Nhu đều mặc đồng phục trường, hơn nữa còn có vài cô cậu đi theo phía sau, xem ra họ đều tới tham gia buộc lễ này.
“Văn Tịnh, người này chính là hoa khôi của trường đúng không? Quả nhiên xinh đệp”.
Một cô gái đeo kính cười nói. Cô gái này dù cũng mặc đồng phục của trường nhưng lại buộc ngang eo, cặp chân dài để lộ vẻ nóng bỏng.
“Đúng vậy. Tô Nhu cậu dưỡng da kiểu gì mà đẹp thế. Tóc lại đen này. Chậc chậc, nhìn mắt, mũi này...không biết người đàn ông nào có phúc có thể lấy được cậu đây”.
Văn Tịnh tỏ ra ngưỡng mộ, lục nói chuyện còn ôm lấy Tô Nhu trông vô cùng thân thiết. Lâm Chính thấy vậy bèn bật cười. Thực ra anh cho cô dùng không ít thuốc bổ nên đương nhiên cô ngày càng xinh đẹp rồi.
“Được rồi Văn Tịnh, nhiều người như vậy cậu đừng làm loạn nữa", Tô Nhu xấu hổ đẩy cô gái ra.
“Có gì đâu. Trước đây chúng mình đi học đều vậy mà. Lẽ nào cậu có bạn trai rồi?", Văn Tịnh cười hi hi.
“Phải rồi, người đi bên cạnh cậu là ai thế?”
Cuối cùng cũng có người để ý tới Lâm Chính ở bên cạnh. Lâm Chính cảm động lắm. Nếu chỉ có nhan sắc bình thường mà đứng bên cạnh Tô Nhu thì sẽ bị ngó lơ
ngay. Vì Tô Nhu quá xinh đẹp và nổi bật mà.
Tô Nhu nghe thấy vậy bèn mỉm cười: “Đây là chồng mình - Lâm Chính”.
“Cái gì?”, tất cả đều kêu lên đây kinh ngạc. Họ trố mắt nhìn.
“Chồng...cậu sao?”
“Tô Nhu, cậu kết hôn rồi à?” “Sao mình không biết?” “Cậu kết hông khi nào thế?”
Đám bạn họ vây lại, ai cũng cảm thấy không thể chấp nhận.
Tô Nhu cười khổ: “Bởi vì chúng mình kết hôn cập dập nên không chuẩn bị tiệc, thế là không thông báo cho mọi người. Xin lỗi mọi người nhé...”
Nghe tới đây, những người học sinh nam bèn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đố ky. Các cô gái thì tò mò nhìn anh. Họ thật sự không ngờ một người không có gì đặc biệt lại được hoa khôi của trường để ý.
“Lâm Chính phải không. Anh cũng may thật đấy”, cô gái tên Văn Tịnh nói.
“Mẹ tôi nói tôi may từ lúc sinh ra”, Lâm Chính mặt dày đáp lại.
“Còn vênh mặt cơ này..."
“Đúng là không biết xấu hổ”.
Người đàn ông kéo mũ xuống khá thấp nên không nhìn rõ mặt. nhưng dựa vào nữa dưới khuôn mặt thì có thể đoán ra anh ta khá đẹp trai.
“Sở Tư Nam?”, Tô Nhu giật mình.