“Chẳng phải thế à? Học sinh tôi dạy có đứa nào kém cỏi không?”
Triệu Phương đắc ý cười nói, tầm mắt nhanh chóng nhìn đến Lâm Chính phía sau, ngờ vực nói: “Tiểu Nhu, đây là bạn trai em à?”
“Cô Triệu, đây là chồng em, Lâm Chính, bọn em đã kết hôn được mấy năm rồi”, Tô Nhu cười nói.
“Gì cơ? Em đã kết hôn rồi ư? Còn kết hôn mấy năm nữa?”
Triệu Phương cực kỳ ngạc nhiên.
“Xin lỗi cô Triệu, lúc kết hôn bọn em làm khá vội nên không thông báo cho cô biết”.
Tô Nhu nở nụ cười nói.
Lúc trước kết hôn với Lâm Chính là do ông nội ép. buộc, chuyện này gây náo loạn cả Giang Thanh cũng chẳng hay ho gì, sao Tô Nhu có thể thông báo cho bạn bè, thầy cô được?
Thế nhưng vẻ mặt Triệu Phương lại khá khó coi, miệng lầm bầm: “Lần này toi rồi, lần này toi thật rồi..."
“Cô Triệu, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Nhu ngờ vực hỏi.
Triệu Phương tự trách, vội nói: “Tiểu Nhu, cô không biết em đã kết hôn nên cô định giới thiệu cho em một người. Bây giờ em đã kết hôn, còn dẫn chồng mình đến đây, cô... cô không biết nên giải quyết thế nàơ”.
Triệu Phương là giáo viên của Tô Nhu, dĩ nhiên cũng hiểu tính cách của Tô Nhu.
Bà ta nghĩ một người kiêu ngạo như Tô Nhu chắc chắn sẽ không kết hôn sớm như vậy, dù sao trong số các chàng trai theo đuổi cô năm đó cũng có không ít những người cực kỳ xuất sắc, nhưng lại không lọt vào mắt xanh của cô.
Không ngờ lễ kỷ niệm thành lập lần này lại đã kết hôn rồi.
“Chuyện này..", Tô Nhu cũng khá ngạc nhiên, hồi lâu sau cũng không biết nên trả lời thế nào.
Lâm Chính ở bên cạnh khẽ cười: “Có gì khó giải quyết đâu nhỉ? Cứ nói sự thật là được, dù sao cô cũng không biết Tiểu Nhu đã kết hôn mà”.
Nói xong cô định kéo Lâm Chính đi.
Nhưng lúc này một bóng người chặn trước cửa văn phòng.
“Tiểu Nhu, em muốn đi đâu thế?”