Lâm Chính gật đầu, dĩ nhiên anh hiểu ý của Tô Nhu.
Giá trị nhan sắc của Tô Nhu cao từ nhỏ, trước giờ vân luôn được gọi là hoa khôi của trường.
Lúc học đại học, có không ít người theo đuổi.
Lần này trường làm lễ kỷ niệm, cô được mời tham gia, e là cũng có không ít bạn học năm xưa cũng được mời đến.
Tô Nhu lo mấy người theo đuổi mình năm xưa sẽ quấn lấy cô nên dứt khoát gọi Lâm Chính đi cùng, như
thế cũng có thể bớt được rất nhiều phiền phức.
“Vậy anh không thể không ăn mặc đẹp trai một chút, để em khỏi phải mất mặt nhỉ?”
Lâm Chính cười nói.
“Cũng không cần phải vậy, đơn giản là được, cũng không cần khoa trương như vậy, dù sao chỉ cần cho họ biết em đã kết hôn là được”, Tô Nhu cười nói.
“Cũng đúng, em là hoa đã có chủ”.
Lâm Chính bật cười.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hai người lái xe đến trường.
Trường đại học mà Tô Nhu theo học không phải ở Giang Thành mà ở Sa Thị, tỉnh Kinh bên cạnh, từ Giang Thành đến Sa Thị mất hơn ba giờ lái xe, không xa mà cũng không gần.
Hôm nay trường đại học Sa Thị đã mở cửa cho bên ngoài vào, xe có thể lái thẳng vào trước tòa văn phòng đại học, nhưng vì là lễ kỷ niệm thành lập nên nơi đây đã chật kín xe.
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi chỗ xe, Tô Nhu vụng về lùi xe vào trong chỗ đậu.
“Lâm Chính, anh đi với em đến gặp giáo viên của em Trước”.
Tô Nhu cười nói, cầm một bó hoa lớn, một món quà nhỏ xinh xắn ở trên xe, sau đó sải bước đi về phía tòa nhà văn phòng.
Cô đi rất nhanh.
Dù sao nơi này cũng đầy ắp hồi ức đẹp đế thời thanh xuân của cô.
Cho dù tốt nghiệp chưa bao lâu nhưng mỗi khi nhớ lại trước đây vẫn luôn khiến người ta cảm thấy lưu luyến.
“Ôi? Tiểu Nhu? Em đến rồi à?”
Trong văn phòng, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ màu vàng cam, đeo mắt kính nhìn thấy Tô Nhu thì lập tức đứng dậy, cười ha ha bước đến đón.
“Cô Triệu, đây là em học sinh mà thường ngày cô vẫn nhắc đến đấy à?”
“Đúng là xuất sắc”.
Các giáo viên khác trong văn phòng cũng cười nói.