Lúc này, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy ủ rũ đi theo Lâm Chính ra ngoài.
Khuyết Thu phất tay, người phía sau lập tức chạy tới khống chế bọn họ.
“Không cần làm khó bọn họ”. Lâm Chính nói. “Nhưng...
“Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không gây ra được sóng gió gì”.
Lâm Chính nói. Bọn họ chỉ đành bỏ qua.
“Người thương vong ở đâu? Giờ tôi sẽ đi điều trị cho. hợ”.
Lâm Chính hỏi Đông Phương đảo chủ.
“Tướng Lâm, mời đi theo tôi!".
Đông Phương đảo chủ sốt ruột nói, lập tức đi tới trước dân đường.
“Các ông cũng qua đây”.
Lâm Chính nói.
Hai người kia nhìn nhau, lập tức đi theo.
Lúc này, trên quảng trường của Đông Phương Thần Đảo đã chất đầy thi thể, có đến mấy trăm thi thể. Đây còn là thi thể hoàn chỉnh, một số thi thể không còn nguyên vẹn đã được hạ táng.
Nhiều người của Thần Đảo nghe tin chạy đến.
Bọn họ đều là thân nhân của người đã mất, ánh mắt ai cũng để lộ sự lo lắng và mong đợi, có người còn quỳ xuống đất, lặng lẽ cầu nguyện.
Lâm Chính gọi Lôi Phúc chuẩn bị công cụ, bắt đầu chữa trị ngay trên quảng trường này.
Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đi theo sau quan sát, Lâm Chính thỉnh thoảng còn gọi bọn họ giúp đỡ.
Hai người chẳng hiểu ra sao, không rõ rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì.
Chẳng mấy chốc, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được ý định của Lâm Chính.
Những người bị bọn họ giết chết lại sống dậy dưới y thuật thần kỳ của Lâm Chính.
Xem đến đó, Vương Nhất Thánh im lặng. “Vương Nhất Thánh, ông thấy thế nào?”.
Ngu Sơn Thủy ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, hỏi người kia.
“Y thuật của người này thông thiên triệt địa, xuất quỷ nhập thần. Có lễ cậu ta thật sự có năng lực giúp chúng ta khôi phục tu vi”.
Vương Nhất Thánh nhỏ giọng nói.