“Chú hail". Đông Phương đảo chủ vô cùng kích động, lập tức quỳ xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay chú hai Hạ, nước mắt lưng tròng.
Mấy chục năm trôi qua, các trưởng bối của Đông Phương đảo chủ đều đã qua đời, nhưng không ngờ vẫn còn một trưởng bối còn sống, sao ông ta có thể kiềm chế sự kích động trong lòng chứ?
“Gậu là... Bác Luân...”
Chú hai Hạ nhìn chăm chú Đông Phương đảo chủ ở bên cạnh giường, phát ra âm thanh yếu ớt và khàn khàn như muỗi kêu.
“Là cháu đây, chú hai, chú vẫn ổn chứ?”.
Đông Phương đảo chủ gật đầu lia lịa.
“Chú... Đây là... đâu... Sao... cháu... lại già thế này?”.
Chú hai Hạ khàn giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh, muốn làm rõ tất cả.
Nhưng Đông Phương đảo chủ chưa kịp lên tiếng, ông ta đã bất ngờ ôm đầu, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mặt túa mồ hôi.
Lâm Chính lấy ngay châm bạc ra, đâm vào cổ ông 1a.
Chú hai Hạ lập tức chìm vào giấc ngủ say.
“Để ông ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại nói chuyện tiếp”.
“Được! Được!”.
Đông Phương đảo chủ vô cùng mừng rỡ, lập tức mở tiệc thiết đãi Lâm Chính ngay trong đêm.
Nhưng Lâm Chính từ chối, anh bôn ba cả đường cũng đã mộệt, liền đi nghỉ sớm.
Sáng hôm sau, Lâm Chính định đến kiểm tra cho chú hai Hạ, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì sẽ trở về
Giang Thành.
Chưa giải quyết được mối đe dọa Diệp Viêm này, Lâm Chính quả thực không dám ở ngoài quá lâu.
Dù sao trước đó khi anh đi tiêu diệt Thiên Ma Đạo, Diệp Viêm cũng đã xuất hiện.
Chắc chắn hắn biết đại bản doanh của anh ở Giang Thành.
Lâm Chính không dám chậm trễ, vừa sáng sớm đã đến Tây Đảo.
Đông Phương đảo chủ cũng đã đến.
Sau khi rút châm bạc ra, chú hai Hạ liền tỉnh lại. Sắc mặt của ông ta tốt hơn đêm qua rất nhiều. “Bác Luân!”.
“Mau! Mau bảo người phong tỏa Tây Đảo lại! Không được cho ai lại gần! Nhanh lên!”.
“Cái gÌ?”.
Sắc mặt của Đông Phương đảo chủ cứng đờ.