“Việc này..."
Châu Mặc nhíu mày, bắt đầu suy tư.
Châu Thời Vận chạy đến đây đã khiến điện chủ nổi giận đùng đùng, nếu để bà ta biết bọn họ cùng đến đây thì e là sế tức chết mất...
Đúng lúc mọi người đang suy nghĩ đối sách.
Rè rè rè...
Điện thoại của Châu Mặc rung lên.
Là điện thoại của Tử Long Điện gọi tới. “Anh Mặc...”
Tử Ngải kêu lên.
Châu Mặc ra hiệu cho bọn họ im lặng, rồi ấn nút nghe.
“Sư phụ”. Châu Mặc cung kính nói với màn hình.
“Thời Vận đâu?”, điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói.
“Mẹ, con đây ạ!”.
Châu Thời Vận lập tức ghé sát màn hình, chiếc mữ bảo hiểm to đùng vô cùng chói mắt.
“Con...
Khuôn mặt vừa rồi còn lạnh như băng của điện chủ 'Tử Long Điện lại bừng bừng lửa giận.
Châu Mặc thấy tình hình không ổn, lập tức đẩy Châu Thời Vận ra, nhỏ giọng nói: “Điện chủ, Thời Vận vẫn bình yên vô sự, người cứ yên tâm, thần y Lâm không có ý làm khó cậu ấy đâu”.
“Nếu vậy thì mau đưa nó về đi, tôi phải trừng phạt nói".
Điện chủ Tử Long Điện tức giận nói.
“Vâng... Nhưng điện chủ, chắc là bọn con muộn chút mới về Long Vương Điện được”.
Châu Mặc nhỏ giọng đáp. “Tại sao?”.
Điện chủ Tử Long Điện nhíu mày, giọng nói có vẻ rất không vui.
Châu Mặc chần chừ một chút rồi dè dặt nói: “Có khả năng bọn con... phát hiện ra tung tích của người Ma La Thiên ở Giang Thành...”
Điện chủ Tử Long Điện tỏ vẻ nghi hoặc, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới bình thản đáp: “Nếu vậy thì cậu cứ điều tra trước đi, sau khi chắc chắn thì báo với tôi”.
“Tuân lệnh!”.
“Phải thật cẩn thận, trông chừng Thời Vận cho tôi!”.
Điện chủ Tử Long Điện nói đây thâm ý rồi tắt video.