“Không tệ! Rất tốt!"
Lâm Chính ngồi xếp bằng trong phòng bỗng mở mắt ra, thở hắt một hơi, lúc này anh cảm thấy cả người trở nên thăng hoa, đặc biệt khác thường.
“Không ngờ trong cuốn sách cấm này lại có nhiều điều không ngờ đến như vậy, có vẻ như mình còn quá nông cạn!”
Lâm Chính bùi ngùi không thôi.
Anh liếc nhìn chồng sách chất đống như núi bên cạnh.
Mấy ngày nay, anh đã đọc hết sách cấm của ma đạo, cũng biết không ít công pháp của ma nhân, nhưng Lâm Chính không có ý định sử dụng, dù sao những công pháp này đều làm cho kẻ địch bị thương một nghìn tự tổn thương bản thân tám trăm, quá tàn nhẫn.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
"Ai thế?"
Lâm Chính hỏi.
"Chủ tịch Lâm, là tôi!"
Bên ngoài truyên đến giọng nói của Từ Thiên.
"Vào đi”.
Lâm Chính lấy quần áo mặc vào, nhấp một ngụm trà.
Từ Thiên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc. "Gó chuyện gì thế?” "Chủ tịch Lâm, có người từ Long Vương Điện đến!
Nói muốn cậu! Tôi đã mời vào phòng tiếp khách rồi”, Từ Thiên hơi cúi đầu.
"Vậy à?" Lâm Chính hơi nhướng mày. Đến nhanh thật.
Nhưng anh biết tránh không được, nên phất tay nói: "Đi thôi! Đi gặp bọn họ”.
"Vâng".
Bên trong phòng tiếp khách. Lạch cạch!
Tách trà bị đập mạnh xuống đất.
Thư ký khóc không ra nước mắt hỏi.
"Bảo cô đi tìm thì cô đi tìm đi! Nói nhảm cái gì!"
Cô gái tức giận, lập tức muốn đánh người.