'Thần Hỏa Thánh Nữ đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn mọi người, vẫn không nói lời nào.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên vỗ về phía người phụ nữ kia.
Phụt!
Người phụ nữ bay ra khỏi sảnh đường, va vào phiến đá ở bên ngoài, phun ra máu tươi. Lúc đứng dậy, bà ta vội nhìn người của mình, rồi gào lên: “Tu vi của tôi! Tu vi của tôi! Trả lại tu vi cho tôi!”.
Bà ta lao về phía Lâm Chính như phát cuồng, vừa cào cấu vừa tức giận, chẳng khác nào một con mụ đanh đá.
“Khốn kiếp! Chán sống à?”.
Dịch Quế Lâm lập tức đẩy bà ta ra, rút kiếm quát: “Nếu còn dám bất kính với Lâm đại nhân, tôi sẽ chém cái đầu chó của bài”.
Người phụ nữ rùng mình một cái, sắc mặt sợ hãi, không dám la lối nữa, chỉ đành ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.
“Nể mặt Mạc Khinh Vũ, tôi chỉ phế tu vi chứ không giết các ông! Nếu các ông còn không chịu thì đừng trách tôi không nể tình, lấy mạng chó của các ông!”.
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên, định phế tu vi của Đại nguyên trưởng.
Mọi người biến sắc, kinh hoàng tột độ.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh lão vang lên.
“Tướng Lâm, khẩu khí của cậu lớn quá nhỉ? Lẽ nào cậu định phế hết người của Tử Vực tôi?”.
Dứt lời, một luồng khí tức cuồn cuộn ập tới.
Người của Tử Vực cảm nhận được luồng khí tức này đều kích động đến mức toàn thân run rẩy, lần lượt nhìn ra ngoài sảnh đường.
“Là vực chủ! Vực chủ về rồi! Vực chủ về rồi!".
“Tốt quá! Chúng ta được cứu rồi!".
Bọn họ ùa ra ngoài sảnh đường, quỳ xuống đất, cao giọng hô.
“Cung nghênh vực chủ!”.
“Cung nghênh vực chủ!”.
'Tiếng hô như sóng, lan khắp bốn phương.
'Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, lập tức bước tới quát khẽ: “Thần y Lâm, anh đi được thì đi đi, nếu không sẽ gặp phiền phức đấy!".
“Sao? Vực chủ của các cô lợi hại lắm à?”.
'Thần Hỏa Thánh Nữ run lên, ngoảnh phắt sang nhìn anh, đôi mắt ầng ậng nước.
Âm!
Đúng lúc này, một luồng khí kình bá đạo giáng từ trên trời xuống ở bên ngoài sảnh đường.
Khí kình tan đi, hai cái bóng xuất hiện ở cửa.